Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 40:




Thế là kỳ nghỉ Trung Thu ba ngày nhanh chóng kết thúc.

Thẩm Tri Linh chơi đến phát điên trở lại trường thì lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Mặc dù mối quan hệ của Trì Liệt và các bạn trong lớp đã dịu đi, nhưng Dụ Kiến vẫn thường xuyên đến hỏi anh vài câu tiếng Anh. Tuy nhiên sau kỳ nghỉ, suốt mấy ngày liền, Dụ Kiến không hề đến tìm Trì Liệt.

Gặp câu nào không biết, cô thà hỏi Thẩm Tri Linh hay Tiền Tư Vực, chứ tuyệt đối không dám bước tới bàn cuối cùng.

"Dụ Kiến."

Sau giờ tập thể dục, trên đường về lớp, Thẩm Tri Linh hỏi nhỏ: "Cậu và Trì Liệt cãi nhau à?"

Nghe thấy cái tên đó, Dụ Kiến không tự nhiên cắn môi: "Đâu có."

"Không á?" Thẩm Tri Linh rất nghi ngờ, cô nàng quan sát Dụ Kiến từ trên xuống dưới: "Nhưng ba ngày rồi hai người không nói chuyện với nhau.”

Cô đếm từng ngày trên đầu ngón tay, chắc chắn không thể nhầm được.

Dụ Kiến: "...."

Sao lại chú ý đến chuyện này chứ!

Tập trung học hành không tốt hơn sao!

Học sinh từng nhóm hai ba người đi về phía lớp học.

Trong đám đông, Dụ Kiến ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp bóng dáng gầy gò, hai tay đút vào túi quần đang đi đằng trước, cô cắn môi: "Thật mà, không có đâu."

Thật ra cũng không có gì lạ.

Chỉ cần nhớ tới lời Trì Liệt nói đêm đó, mặt Dụ Kiến đã lập tức nóng bừng.

Tên đó.

Nói toàn mấy thứ vô liêm sỉ không thôi.

Vốn dĩ cô tốt bụng nên mới an ủi, vậy mà anh lại nói thế, còn thêm vài phần ẩn ý trong lời nói nữa chứ.

Làm như cô định làm gì anh vậy.

Rõ ràng là anh...

Dụ Kiến vô thức cử động ngón tay.

Lòng bàn tay dường như vẫn lưu lại hơi ấm của chàng trai, đang lạnh, gió thổi qua, lại đột ngột nóng lên.

Như có lửa đang cháy.

Cô gái cúi đầu xuống, mặt hơi đỏ.

Nên không thấy chàng trai đang đi phía trước bỗng quay đầu, đôi mắt đen hẹp chứa ý cười, lơ đãng liếc nhìn cô.

*

Dụ Kiến là một cô gái bướng bĩnh.

Nói không nhắc đến Trì Liệt sẽ thật sự không nói với anh một câu nào, thậm chí cả tin nhắn chúc ngủ ngon cũng không thèm trả lời.

Cô không muốn chiều theo ý anh.

Chiều hoài sẽ càng lấn tới.

Tuy nhiên, Trì Liệt không hề vội vàng.

Mặc cho Tiền Tư Vực ở bên cạnh ám chỉ, nói vòng nói vèo về Dụ Kiến, nhưng anh vẫn ngồi yên, không chủ động tìm Dụ Kiến, cũng không nhắc lại chuyện đêm đó.

Thế là lại thêm hai ngày nữa trôi qua.

Chớp mắt một cái, kỳ thi giữa kỳ đã đến.

Trường Nhất Trung rất coi trọng các kỳ thi, đặc biệt là thi giữa kỳ và cuối kỳ như thế này. Ban lãnh đạo đã dành riêng một buổi chiều để sắp xếp lớp học và dọn dẹp phòng thi.

Dụ Kiến và Thẩm Tri Linh được phân công dọn dẹp hội trường.

Đây cũng là phòng thi.

Hội trường thường không được dùng nhiều nên dọn dẹp cũng không mất quá nhiều sức, mọi người nhanh chóng dọn xong.

Thẩm Tri Linh kéo tay áo Dụ Kiến: "Tớ và Chu Gia Minh mang dụng cụ về lớp, cậu đi lấy đồng hồ ở phòng thiết bị nhé." Mỗi phòng thi đều phải có một cái đồng hồ.

Dụ Kiến gật đầu.

Khuôn mặt bé nhỏ tươi cười: "Được."

Phòng thiết bị nằm cuối khu dạy học, gọi là phòng thiết bị nhưng thật ra giống kho chứa đồ hơn. Trong không gian rộng bằng hai phòng học chất đầy sách vở, dụng cụ thể thao, đồ dùng sinh hoạt, vân vân, bên trong cũng có khá nhiều đồng hồ.

Dụ Kiến đi tới cửa phòng thiết bị.

Trên cửa có dán một tờ giấy, cô đọc kỹ, là thông báo viết tay nhắc nhở học sinh khi vào phòng thiết bị thì đừng vội đóng cửa, khóa cửa bị hỏng nên nếu đóng sẽ rất dễ bị kẹt ở bên trong.

Dụ Kiến đẩy cửa, dùng quả bóng chặn lại rồi mới cẩn thận bước vào.

Đồng hồ được đặt ở phía sau, trên kệ cao nhất.

Chiều cao của Dụ Kiến có hạn nên lúc với lên lấy hơi vất vả.

Trì Liệt đứng cách đó vài bước nhìn cô gái ngoe nguẩy ngón chân, vươn tay hết cỡ nhưng mãi mà vẫn chẳng chạm được.

Cô rất kiên nhẫn, không vội nản chí, nếu với không tới thì nhảy lên.

Mặc dù đã nhảy vài lần mà vẫn không lấy được, thậm chí còn đẩy cái đồng hồ vào sâu bên trong.

Dụ Kiến hơi thất vọng.

Lúc cô chuẩn bị đi tìm cái thang thì phía sau vang lên một giọng cười trầm ấm quyến rũ.

Trong căn phòng yên tĩnh, giọng anh vang lên rất rõ, pha chút lười biếng: "Đúng là lùn mà."

Nói rồi một bàn tay trắng nõn vươn ra trên đầu Dụ Kiến, dễ dàng bắt lấy cái đồng hồ mà cô với mãi vẫn không tới.

Lấy xuống, anh đưa ra trước mặt cô: "Cầm lấy đi."

Dụ Kiến không vươn tay, cứng đờ tại chỗ.

Khoảng cách giữa các kệ trong phòng không lớn, lúc này anh đứng sau lưng cô, lại vươn tay lên nên khoảng cách giữa hai người rất gần.

Giống như đang ôm cô vào lòng vậy.

Hơi thở ấm áp phả nhẹ, khiến đỉnh đầu cô lập tức nóng bừng.

Má cũng hơi đỏ.

Như có thể nghe thấy từng nhịp tim đập trong lồng ng.ực rắn chắc.

Trì Liệt cũng cảm nhận được điều đó.

Thấy Dụ Kiến không nhúc nhích, anh bình thản rút tay lại, lướt sang bên cạnh, cười khẩy: "Sao vậy, cố ý trả thù hả?"

Qủa thật cô gái này gan lớn thật.

Trước đây thì đá anh, đánh anh, nhưng sau đêm Trung Thu lại không nói lời nào mà phớt lờ anh.

Rõ ràng là như không liên quan gì đến nhau nữa.

Kệ đồ trải qua năm tháng đã đóng bụi, một chút bụi bay lên do cô chuyển động, rơi trên áo sơ mi xanh trắng. Chiếc áo được giặt sạch sẽ nên rất dễ thấy.

Trì Liệt vươn tay, nhẹ nhàng phủi lớp bụi trên vai cô: "Tiểu bạch nhãn lang*."

(*) Ý nói một người có dã tâm

Đầu ngón tay lạnh cứng vuốt nhẹ trên vai, Dụ Kiến run lên, mở to mắt, quay đầu nhìn anh với vẻ khó tin.

Không phải chứ.

Anh nói cái gì vậy?

Anh mới là người không thể nói nổi đó, bây giờ còn gọi cô là... Tiểu bạch nhãn lang sao?

Biết thế đã không an ủi anh rồi.

Thà cắn chết anh đi còn hơn.

Đôi mắt hạnh của cô gái mở to, khuôn mặt tiểu thư đầy bàng hoàng. Trì Liệt nghiến răng, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tôi vì cô thôi."

Lần sau.

Anh không đảm bảo có thể kiềm chế bản thân được nữa đâu.

Chàng trai híp mắt cười, trông hơi đểu.

Lòng bàn tay Dụ Kiến lại bắt đầu nóng ran.

Cô lẩm bẩm: "Chẳng phải tôi cũng vì anh..." kết quả lại bị lấy oán báo ân.

Trì Liệt không ngờ Dụ Kiến sẽ nói vậy.

Anh hơi ngạc nhiên rồi cười khẽ: "Ừ, tôi biết mà."

Giọng điệu vô cùng tự nhiên.

"Nếu đã vì tôi thì cứ vậy suốt đời luôn đi, đừng bỏ dở giữa chừng." Trì Liệt liếc Dụ Kiến, nửa đùa nửa thật: "Tối nay nhớ trả lời tin nhắn nhé."

Cô gái này.

Chỉ chờ anh chủ động xuống nước mới chịu.

Mặc dù Dụ Kiến đã quen với tính cách của Trì Liệt nhưng lúc này vẫn bị sự ngang ngược của anh làm cho sửng sốt.

Sững sờ một lúc, cô ngượng ngùng quát lên: "...Điên rồi!"

Nói rồi cô vươn tay.

Giật lấy cái đồng hồ trên tay anh, sau đó quay đi không ngoái đầu lại.

*

Khi đã trở về hội trường, tim Dụ Kiến vẫn còn đập thình thịch.

Cô đặt cái đồng hồ lên bục giảng, rồi lại với tay lên đ.ỉnh đầu.

Cái tên này...

Dụ Kiến cắn môi.

Cô không muốn nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Trì Liệt, cũng không muốn biết tại sao tối đó anh lại nắm chặt tay cô.

Dụ Kiến không hiểu.

Thôi thì đừng nghĩ nữa.

Nhưng dù có muốn hay không, giọng nói khiêu khích đó của anh vẫn vang vọng bên tai. Dụ Kiến xoa xoa đôi tai nóng bừng, không kìm được sờ vào điện thoại trong túi.

Sao sờ mãi mà không thấy gì vậy.

Ủa...

Điện thoại đâu rồi?

Dụ Kiến lục lọi hai túi quần, rồi quay lại lớp tìm trong tủ và cặp sách, không có trong túi, cũng không có trong ngăn bàn.

Hay để quên ở phòng thiết bị nhỉ?

Dụ Kiến nghĩ vậy, nên quyết định tới phòng thiết bị xem thử.

Tờ giấy ghi chú vẫn dán trên cửa, cô làm y như lần trước, dùng quả bóng chặn cửa rồi lần theo lối cũ cẩn thận tìm kiếm.

Vẫn chưa thấy điện thoại, thì đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói có phần bực bội của một cô gái: "Dụ Kiến!"

Dụ Kiến quay lại, Sầm Thanh Nguyệt đang trừng mắt nhìn cô.

Sau lần bị cảnh cáo, Sầm Thanh Nguyệt không hề nói chuyện với Dụ Kiến, thậm chí ngay cả lần tổ chức sinh nhật gần đây, cô ta cũng hiếm khi khoe khoang trước mặt cô.

Nhưng bây giờ Sầm Thanh Nguyệt lại trừng mắt nhìn Dụ Kiến như thế, còn chưa nói gì đã tự khóc sướt mướt.

"Tôi ghét cô! Sao cô không ngoan ngoãn ở lại viện phúc lợi đi! Từ năm ngoái lúc nào ba mẹ cũng nhắc đến cô! Giờ cô còn muốn cướp Lâm Ninh Chi của tôi nữa hả!" Sầm Thanh Nguyệt đau khổ vừa khóc vừa hỏi Dụ Kiến: "Cô có Trì Liệt rồi còn chưa đủ hả? Tại sao còn muốn cướp Lâm Ninh Chi của tôi!"

Dụ Kiến nhíu mày.

Đây là gì thế?

Bây giờ Sầm Thanh Nguyệt không hề bình tĩnh, Dụ Kiến không muốn xảy ra xung đột với cô ta, cô bèn lùi sang bên cạnh hai bước, cố gắng tránh né Sầm Thanh Nguyệt.

Nhưng kết quả lại bị chặn lại.

"Không được đi! Hôm nay cô phải nói rõ ràng với tôi!" Sầm Thanh Nguyệt khóc thút thít, vươn tay tính kéo lấy Dụ Kiến.

"Rầm!"

Nhưng cô ta còn chưa kịp chạm tới.

Thì ngoài cửa đã truyền đến một tiếng động lớn.

Dụ Kiến giật mình, vung tay thoát khỏi tay Sầm Thanh Nguyệt, chạy như bay về phía cửa.

Chỉ trong vòng mười mấy giây.

Cô đã chạy đến cửa.

Quả bóng chặn cửa ban nãy giờ đã bị dịch sang một bên, có lẽ vừa nãy lúc Sầm Thanh Nguyệt bước vào đã đẩy nó ra.

Gió ngoài hành lang thổi vào.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Dụ Kiến thấy lòng mình chùng xuống, cô vươn tay vặn nắm cửa.

Tay nắm hoàn toàn không hề cử động.

Dụ Kiến vặn thêm hai cái nữa, cửa vẫn không có dấu hiệu mở ra.

Vào giờ học sinh sắp tan học hết.

Cô và Sầm Thanh Nguyệt bị nhốt trong căn phòng này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.