Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 43:




Lý Văn Chương thật sự rất thông minh.

Nói với Sầm Bình Viễn hẹn ngày mai đến, đến khi Sầm Bình Viễn tới, ông lại bày ra lý do: "Hôm nay thi giữa kỳ, chúng ta không nên làm ảnh hưởng đến học sinh", "Ngày mai cũng thi, cũng không thể ảnh hưởng đến các em", "Thật xin lỗi, trường chúng tôi thi giữa kỳ liên tiếp ba ngày, hay là ông về nghỉ đi, tuần sau quay lại" khiến người ta tức đến nghẹt thở.

Nhờ vậy mà kéo dài thời gian thương lượng đến sau kỳ thi giữa kỳ.

Tuy nhiên, đến thứ Hai, Sầm Bình Viễn vẫn không đến, Phương Thư Nghi cũng vắng mặt.

Trong văn phòng, Dụ Kiến chỉ gặp thư ký Lục, cùng tài xế Từ mà thư ký Lục mang theo.

Thư ký Lục vẫn lịch sự với Dụ Kiến: "Kiến muốn ở lại trường cũng được, chú đã lo hết thủ tục rồi, nếu cháu muốn về nhà cứ gọi điện cho chú bất cứ lúc nào, chú sẽ đến đón ngay."

"Chú còn phải làm thủ tục chuyển trường cho Thanh Nguyệt, nên không ở lại lâu được."

Dụ Kiến ban đầu vẫn bình tĩnh nghe, nghe câu này thì ngạc nhiên ngước lên.

Sầm Thanh Nguyệt muốn chuyển trường à?

Dù bị Lâm Ninh Chi từ chối, cũng không đến nỗi buồn đến mức đó chứ?

Thư ký Lục là người tinh ý, anh ấy chỉ nói có thế thôi, không nhiều lời. Tài xế Từ cùng đi, sau khi rời văn phòng, vội vàng đuổi theo Dụ Kiến: "Kiến, cháu đừng buồn, lần này thật sự là do Thanh Nguyệt ở nhà làm ầm ĩ quá. Ông chủ và bà chủ vốn rất nuông chiều cô ấy, nên lần này mới khiến con phải chịu ấm ức."

Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng chú Từ và dì Dương vẫn lén nói thầm với nhau rằng với tính hay thiên vị của vợ chồng Sầm thị, để bé Kiến dọn ra ngoài còn tốt hơn.

Dụ Kiến ngẩn người vài giây: "Con biết rồi, cảm ơn chú Từ."

Vừa lúc đó là tiết thể dục, Dụ Kiến chào tạm biệt chú Từ rồi đi dọc theo hành lang, từ từ đi đến sân học thể dục.

Suốt quãng đường cô cứ suy nghĩ về những lời chú Từ vừa nói.

Dụ Kiến đi rất chậm, ra đến sân thì mọi người đã bắt đầu tự do vận động.

Cô nhìn quanh một vòng, kéo áo Thẩm Tri Linh: "Trì Liệt đâu?"

Thẩm Tri Linh vừa cúi đầu chơi điện thoại, vừa đưa tay chỉ về phía sân bóng rổ: "Kia kìa, Tiền Tư Vực gọi anh ấy sang chơi bóng rổ."

Dụ Kiến lại sửng sốt.

Thời gian gần đây, Trì Liệt giao du với các bạn cùng lớp khá tốt, ngoài Tiền Tư Vực và cô, cũng có vài người trò chuyện với Trì Liệt, nhưng chưa thân đến mức cùng tham gia hoạt động tập thể.

Huống hồ vết thương ở vai anh còn chưa khỏi hoàn toàn.

Nghĩ vậy, Dụ Kiến bước tới sân bóng rổ.

Khi đi gần, cô mới phát hiện hoàn toàn không phải như Thẩm Tri Linh nói.

Tiền Tư Vực cùng một nhóm bạn đang chơi hăng say trên sân, bên ngoài sân, Trì Liệt ngồi một mình trên khán đài.

Nhìn thoáng qua, dường như không khác gì ngày trước, anh vẫn cô độc, cách xa mọi người.

Nhưng nhìn kỹ, bên cạnh chàng trai chất đống đồ đạc linh tinh như chai nước, đồng phục thể dục. Lộn xộn nhưng anh không chê, hai chân dài duỗi thẳng, khuỷu tay chống đầu gối, cúi đầu say sưa đọc cuốn sách dày cộm.

Thỉnh thoảng có bạn nam sinh đến uống nước, Trì Liệt còn vui vẻ giúp đưa chai nước.

Dụ Kiến đứng nhìn một lúc, rồi đi lại gần.

Trì Liệt lật sang trang mới, nghe thấy giọng nói đầy ý cười của cô gái: " Bây giờ lá gan của mấy người Tiền Tư Vực cũng lớn thật nhỉ." Thậm chí dám sai khiến Trì Liệt.

Trì Liệt cười khẽ một tiếng.

Anh không ngẩng đầu lên, giọng nói trầm xuống: "Không lớn gan bằng em."

Tiền Tư Vực đâu dám sai khiến anh thật, chỉ là đoán trúng suy nghĩ của Dụ Kiến nên mới kéo anh tham gia những hoạt động nhàm chán này thôi.

Dụ Kiến hơi cắn môi.

Cô không ngồi xuống, đứng bên cạnh anh, thử thăm dò nói: "Sầm Thanh Nguyệt chuyển trường rồi."

Trì Liệt lật thêm một trang sách: "Ừm."

Giọng anh không chút dao động, nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc gì. Dụ Kiến không chắc Trì Liệt có liên quan gì đến chuyện này hay không.

Dụ Kiến cân nhắc, chưa kịp lên tiếng, Trì Liệt vẫn cúi đầu xuống sách bỗng ngước mắt lên.

Anh lấy thứ gì đó từ túi áo ra: "Cầm lấy đi."

Bàn tay trắng nhợt của chàng trai đưa tới, ngon tay thon dài giơ lên, trong tay anh là một tấm thẻ mỏng manh.

Dụ Kiến nhìn rõ tấm chiếc thẻ kia: "..."

Cô lập tức lùi lại một bước lớn: "Tôi không cần đâu, anh cứ giữ lấy."

Cái người này lại phát bệnh gì nữa vậy?

Sao anh chàng này bỗng dưng lại đưa thẻ ngân hàng cho cô chứ?

Giọng cô gái đầy vẻ cảnh giác và khó tin, khóe miệng Trì Liệt nâng lên, nhẹ nhàng lặp lại: "Em cầm lấy đi."

Cô mới rời khỏi nhà họ Sầm, chắc chắn vợ chồng Sầm thị không cho Dụ Kiến bao nhiêu tiền sinh hoạt. Anh biết rõ tính cô, trông mềm mại dễ bắt nạt nhưng thực ra cứng đầu lắm. Cô sẽ không nói những chuyện này với Viện trưởng Trình. Mà con gái sống một mình bên ngoài, dù sao cũng không dễ dàng.

Giọng anh tràn đầy vẻ không cho phép từ chối.

Dụ Kiến đưa cả hai tay ra đằng sau: "Tôi không thiếu tiền mà."

Dụ Kiến không lừa Trì Liệt.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần có học bổng cô đều gửi vào thẻ, khi vào Nhất Trung, học bổng của trường còn phong phú hơn. Chỉ riêng lần thưởng thi đầu kỳ trước, đủ chi trả sinh hoạt phí vài tháng của học sinh bình thường.

Vì vậy Dụ Kiến thực sự không thiếu tiền.

Nói xong câu này, Dụ Kiến dừng lại.

Cô ngơ ngác nhìn Trì Liệt: "Còn học bổng của anh thì sao?"

Dụ Kiến nghe Thẩm Tri Linh nói Trì Liệt cũng học ở Nhất Trung từ cấp 2. Với thành tích của anh, dù không thể sống tốt bằng các gia đình bình thường, nhất định sẽ không đến nỗi không có tiền ăn.

Huống hồ còn đến nỗi bị đói ngất xỉu.

Dụ Kiến hỏi ngơ ngác, Trì Liệt trả lời tự nhiên: "Mua sách, đi quán net."

Giọng điệu bình thản.

Dụ Kiến: "..?"

Chưa nói đến cô từng thấy anh đến hiệu sách làm bài tập tại chỗ, chỉ riêng việc sau, Trì Liệt nhìn không giống những thanh niên hay trốn học đi net qua đêm chơi game.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời cao vời vợi không gió. Đôi mắt sáng long lanh của cô gái nhìn lên trời, từng đám mây trắng xoá bay lơ lửng, rơi vào con ngươi trong veo của cô, vô cùng sạch sẽ, xinh đẹp.

Trì Liệt cúi đầu bật cười thành tiếng.

Tiếng cười từ lồng ng.ực vang lên, trầm ấm, quyến rũ, nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn tai người.

Anh giơ cuốn sách lên cho cô xem: "Chính là loại sách này."

Thật ra Dụ Kiến không hiểu lắm.

Quyển sách dày cỡ cục gạch, nặng trịch tầm mười cân, có vẻ là bản gốc nước ngoài, cả bìa trước và sau đều là tiếng Anh. Dụ Kiến nhìn rõ giá, cô nhẩm quy đổi theo tỷ giá hối đoái, giá một quyển sách này đủ mua cả mấy chục bộ bài tập tiếng Anh của cô.

Thật sự rất đắt.

"Về sau không mua nữa." Trì Liệt nói nhỏ: "Bùi Thù sẽ mượn từ thư viện trường đại học của họ cho tôi."

Bùi Thù làm việc rất nhanh gọn, đã quyết định cùng viết code nên đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Trì Liệt không cần mua sách bản gốc đắt đỏ nữa, cũng không cần vì kiểm tra code mà phải dành phần lớn phí sinh hoạt ở quán net thức đêm.

Dụ Kiến biết Bùi Thù đang làm gì.

Bùi Thù xuất thân từ khoa Công nghệ Thông tin trường Đại học Bình Thành, chuyên ngành tin học hàng đầu, có hôm chủ nhật đến phụ đạo cho cô, cũng nhận được vài cuộc điện thoại cầu cứu anh ấy sửa code.

Cô vô thức nói: "Anh giỏi quá."

Bề ngoài Bùi Thù tuy ôn hòa, nhưng thực ra anh là người rất khắt khe, Trì Liệt có thể được anh ấy coi trọng, chắc chắn có năng lưc vượt xa người thường.

Cô gái rõ ràng chưa kịp phản ứng, vẻ mặt ngơ ngác, lại chớp chớp đôi mắt hạnh, mi dài rung rinh.

Giọng điệu cô rất tự nhiên, vẻ ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ không che giấu, thực sự cho rằng anh vô cùng giỏi.

Ánh mắt Trì Liệt hơi lắng xuống.

Thật kỳ lạ, rõ ràng những ngày qua Bùi Thù khen anh không ít, Trì Liệt nghe mãi cũng thấy hơi phiền. Nhưng khi Dụ Kiến nhỏ giọng nói anh giỏi quá, trái tim anh chàng không hiểu sao đập mạnh một cái.

Trái tim giống như bị thứ gì nhẹ nhàng bắt lấy.

Anh không biết diễn tả cảm giác đó như thế nào nữa.

Anh ho một tiếng, ngồi thẳng dậy, đường nét môi căng ra: "Cầm lấy đi." Lại đưa thẻ ngân hàng về phía trước.

Dụ Kiến lại lắc đầu: "Tôi thực sự không cần, anh cứ giữ lấy đi."

Cô cần thẻ ngân hàng của anh để làm gì chứ.

Dụ Kiến từ chối quyết liệt, Trì Liệt không nói gì, anh im lặng một lúc, bỗng mỉm cười.

"Bây giờ không cần cũng được."

Khóe môi anh giương lên, đuôi mắt nhướng lên, lộ ra nụ cười đầy ý xấu, nghiêng người về phía cô gái.

Dụ Kiến mặc dù đứng, nhưng Trì Liệt ngồi trên hàng ghế cao hơn một bậc, lúc này anh cúi người xuống, vừa vặn áp sát vào tai cô.

Gió thu đầu mùa hơi lạnh, hơi thở nóng ấm phả vào vành tai, hơi ngứa ngáy.

Chàng trai cố ý nói khẽ, một câu nói vừa nhanh vừa mơ hồ, tiếng ồn ào trên sân bóng át đi tiếng anh, âm thanh rất khó nghe thấy.

Nhưng Dụ Kiến vẫn nghe rõ.

Cô cứng đờ người, đầu tai bị nhuộm một lớp hồng nhạt, kéo theo cả đôi má trắng cũng ửng đỏ lên.

Cô xấu hổ, vội vàng đẩy mạnh vai anh: "Anh, anh đừng nói bậy nữa!"

Nói toàn những lời vô liêm sỉ!

Dụ Kiến không hỏi chuyện Sầm Thanh Nguyệt nữa, mặt cô đỏ bừng, nhảy xuống khỏi hàng ghế, chạy một mạch không thèm quay đầu.

Trì Liệt bị đẩy một cái, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.

Cô bé này, mặt đã đỏ thế kia rồi mà vẫn còn nhớ anh bị thương ở vai phải, cố ý đẩy vai trái.

Trì Liệt không đuổi theo Dụ Kiến.

Anh chỉ nghiêng đầu, nhìn bóng lưng mảnh mai màu xanh trắng kia biến mất ở cuối hàng ghế, cho đến khi không còn thấy cả đuôi tóc tung tăng phía sau của cô, khóe miệng anh mới thu lại.

Trì Liệt để quyển sách sang một bên, đứng dậy.

Anh đi tới thùng rác cạnh sân bóng, tay đút trong túi áo, mặt không cảm xúc, ném tất cả viên bi thủy tinh vào trong.

*

Dụ Kiến chạy một mạch không dừng, cuối cùng cũng dừng chân lại khi tới chỗ Thẩm Tri Linh.

Thẩm Tri Linh vừa kết thúc một ván game, ngẩng đầu thấy Dụ Kiến, rất ngạc nhiên: "Đang giờ hoạt động tự do mà cậu còn chạy bộ ở đâu vậy? Nhìn mặt đỏ bừng thế kia, mệt lắm rồi đúng không, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

Cô nàng rất hào phóng nhường chỗ cho Dụ Kiến.

Dụ Kiến ngồi xuống ven sân thể dục.

Chỗ này là điểm đón gió, gió mát đứt quãng thổi tới từng cơn, thổi tung mái tóc bên sườn mặt cô gái, nhưng vẫn không thể thổi bay lớp màu hồng nhạt trên má cô.

Dụ Kiến cúi đầu, nắm chặt tay, nhớ lại giọng nói Trì Liệt lúc nãy.

Mặt cô đỏ rần lên.

"Bây giờ không cần cũng được." Anh nói: "Đợi em lớn lên, tôi sẽ nuôi em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.