Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 51:




Lời này nói ra rất vô lý.

Thậm chí còn có hơi hung dữ.

Trì Liệt chôn mặt vào cổ Dụ Kiến, giọng nói thấp đi, hơi thở vẫn chưa ổn định, hơi gấp gáp, âm cuối kéo dài.

Nghe như đang làm nũng.

Lộ ra chút mềm mại hiếm thấy.

Tim Dụ Kiến mềm nhũn ra.

Cô từng nghe nhiều kiểu giọng điệu của Trì Liệt, lạnh lùng, châm chọc, luôn mang theo nụ cười mơ hồ đầy nửa thật nửa giả, hoàn toàn thờ ơ.

Nhưng chưa bao giờ nghe giọng điệu như bây giờ, như đứa trẻ giận dỗi không chịu nghe lý lẽ, nhưng vẫn cẩn thận, tràn ngập mong đợi.

Chờ đợi câu trả lời của cô, cánh tay anh quàng qua eo cô cứng đờ. Hơi thở vô thức trở nên gấp gáp.

Mái tóc đen theo hơi thở, nhẹ nhàng cọ xát trên cổ cô.

Hơi ngứa, hơi nhột, gió bắc lạnh buốt thổi qua, lại bỗng nóng rát.

Dụ Kiến mím môi.

Cô giơ tay lên, chậm rãi nhưng kiên định, vòng qua bả vai hơi lồi lên của Trì Liệt, ôm chặt lấy anh.

"Được." Trong đêm thu lạnh lẽo, giọng cô gái rất nhỏ: "Em đồng ý."

Cô sẽ mãi thích anh.

Nghe thấy câu trả lời, anh chàng đang gối đầu trên vai cô không nói gì, chỉ mơ hồ cười một tiếng.

Gió bắc gào thét, cành cây trụi lá trên đầu lạo xạo. Trái tim anh bị lấp đầy bởi cảm xúc kéo dài và sắc bén, lạnh lẽo nhưng cũng nóng bỏng.

Vì vậy, anh ngẩng đầu lên, hôn cô một lần nữa.

Hoàn toàn khác với nụ hôn hơi thô bạo cuồng nhiệt đầu tiên, lần này anh rất nhẹ nhàng, nâng khuôn mặt cô, một loạt những nụ hôn dày đặc nhẹ nhàng rơi lên làn da ửng hồng.

Hơi thở hai người lồng vào nhau.

Thân mật, ngây thơ.

Dụ Kiến mềm nhũn tay chân, mí mắt ửng đỏ, hoàn toàn không còn sức đẩy anh ra, chỉ có thể nức nở đẩy anh một cái.

Chỉ nhận lại cái gặ.m cắ.n càng lúc càng mạnh.

Cho đến khi xe buýt vào bến, hai người mới chậm rãi tách ra.

*

Khoảng cách từ Đại học Bình Thành tới trường THPT Bình Thành không xa, chỉ mất hơn 10 phút đi xe buýt.

Xe vừa dừng lại, Trì Liệt chưa kịp với tay nắm lấy Dụ Kiến, cô gái đã nhảy xuống xe, dùng tốc độ trốn lũ du côn ở khu phố cũ, lao thẳng vào cổng trường gần đó.

Chạy nhanh một mạch mà không hề quay đầu lại.

Mặt Dụ Kiến đỏ bừng, cô chào người quản lý ký túc xá rồi quay về phòng, đóng cửa lại, mặt vẫn nóng rực.

Hệ thống sưởi đã được bật, nhiệt độ trong phòng vốn đã cao, cô nhớ lại ánh mắt của tài xế và hành khách trên xe, tự trách mình rồi nằm úp xuống giường, lấy chăn trùm lên mặt.

Đầu tai nóng bừng.

Quá đáng.

Không có ai như anh cả...

Góc môi bị anh g.ặm c.ắn vẫn còn hơi hơi đau, Dụ Kiến quấn chăn chặt hơn, cho đến khi gần như không thở được nữa, mới lần tay kéo chăn xuống một chút, đôi mắt ướt long lanh nhìn chằm chằm trần nhà.

Vậy là...

Bây giờ họ đã yêu nhau rồi phải không?

Vừa nảy ra suy nghĩ này, Dụ Kiến lại vội vùi mặt vào gối, trái tim đập mạnh trong lồng ng.ực, như muốn phá vỡ xương sườn để xông ra.

Gần một tiếng đồng hồ sau, nhịp tim dồn dập dần lắng xuống.

Dụ Kiến lăn trên giường một vòng, tóc hơi bù xù, vài lọn tóc dính trên khuôn mặt vẫn còn ửng hồng.

Cô ngồi dậy, tháo cái dây buộc tóc trên cổ tay ra, buộc đuôi ngựa thấp sơ sài, rồi cầm điện thoại lên, mở danh bạ.

Danh bạ của Dụ Kiến rất ít, tổng cộng chỉ vài người, trong danh sách, dòng chữ đã được Trì Liệt sửa tên vẫn ở vị trí đầu tiên.

Không biết bây giờ nên nói gì, cô cầm điện thoại do dự một lúc, cuối cùng ngón tay chạm vào biểu tượng tin nhắn.

Tiếng thông báo từ điện thoại vang lên khi Trì Liệt vừa rời bến xe buýt.

Ngôi nhà nhỏ mà Trịnh Kiến Quân thuê cho anh cách bến xe một đoạn, xuống xe phải đi bộ thêm 15 phút mới tới.

Khu phố cũ vốn không sầm uất như trung tâm thành phố, lúc này đang là thời điểm giao mùa Thu - Đông, ngày ngắn đêm lạnh, các hàng quán ven đường cũng ít hẳn đi, cả cửa hàng hai bên cũng sớm đóng cửa.

Đèn đường lúc sáng lúc tắt.

Ánh đèn trên bảng quảng cáo nhấp nháy.

Trì Liệt đi ngang qua ánh đèn, vô tình dẫm lên vài cành cây khô phát ra tiếng lạo xạo.

Nghe thấy âm báo, anh rút điện thoại ra.

Trong hẻm tối xuất hiện một vệt sáng nhạt.

[Quên chúc mừng anh đạt giải nhất vòng loại rồi, thật giỏi!]

Trên màn hình điện thoại, giọng điệu của cô gái vẫn rộn ràng vui vẻ, rất tự nhiên.

Giống như người lúc nãy bỏ anh chạy mất không phải cô vậy.

Trì Liệt không khỏi nhướng mày.

Đôi môi vẫn còn vương vấn hơi thở mềm mài ngọt ngào, anh nhớ lại vẻ mặt ửng hồng của cô, ngón tay gõ lên màn hình, nhanh chóng trả lời.

Sau khi Dụ Kiến nhắn tin xong thì ôm gối đỏ mặt chờ trả lời, không ngờ chỉ sau vài chục giây đã có tin nhắn gửi tới.

Cô mở thông báo.

[Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.]

Giọng điệu bình thản.

Chỉ thêm ba chữ so với tin nhắn chúc ngủ ngon thường ngày.

Dụ Kiến chợt ngẩn ra.

Không hiểu Trì Liệt có ý gì.

Cô chưa từng yêu đương, tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn không biết sau khi xác định quan hệ thì nên ứng xử thế nào.

Hay là cô phản ứng quá lớn rồi?

Có lẽ ngoài những hành động khiến người ta đỏ mặt tim đập, sau này hai người vẫn sẽ ứng xử bình thường như trước?

Dụ Kiến nhìn chằm chằm vào tin nhắn, hơi do dự.

Suy nghĩ một lúc, cô gõ từ từ, trả lời cẩn thận:

[Em biết rồi, anh cũng ngủ sớm nhé.]

Quả thật không khác gì lúc trước, trong hộp tin nhắn là vô số cuộc đối thoại tương tự, chẳng có gì lạ.

Nhưng mặt Dụ Kiến vẫn hơi nóng bừng lên.

Sự ngượng ngùng kỳ lạ này dường như khác với trước đây, cô gõ từng chữ một, tim đập nhanh theo.

Nhịp tim đập từng nhịp từng nhịp.

Thình thịch.

Dụ Kiến đang mặt nóng thì điện thoại lại rung lên.

Lần này càng đơn giản, chỉ còn một chữ.

[Ừ.]

Có thêm một dấu chấm câu miễn cưỡng.

Dụ Kiến: "..."

Có gì đó không ổn.

Mặc dù cô không biết người khác yêu nhau thế nào, nhưng chắc chắn đây không bình thường.

Dụ Kiến nắm chặt điện thoại, chưa kịp nghĩ cách trả lời thì điện thoại rung lên.

Lần này không phải tin nhắn mà là cuộc gọi.

"Sao thế." Cô bắt máy, giọng anh nghe thờ ơ: "Bây giờ không tránh anh nữa à?"

Âm cuối hơi giương lên, giọng anh trầm trầm, nhuốm vẻ ranh mãnh không che giấu.

Nhịp tim vốn đã nhanh của Dụ Kiến lập tức trở nên dồn dập. 

Cô vô thức sờ lên mặt mình, cúi đầu, lắp bắp phản bác: "Ai... ai tránh anh cơ chứ!"

Cô gái rõ ràng hơi tức giận, nói vừa nhanh và gấp, thậm chí còn chột dạ ho khan một tiếng.

"Anh... anh về đến nhà chưa?" Cô hỏi.

"Ừm, về rồi."

Trì Liệt đang đi một mình trong hẻm tối, bóng đèn trên đầu bị gió thổi lung lay.

Trời tối se lạnh, anh thở không ra tiếng, khóe miệng bốc lên một vầng khói trắng.

Giọng anh bình tĩnh, tim Dụ Kiến cũng theo đó mà dịu lại.

Cô thử hỏi: "Vậy... chúc ngủ ngon nhé?"

Ngày mai vẫn phải đi học mà.

Trước đây cũng thường nhắn tin cho nhau, đây là lần đầu Trì Liệt nghe Dụ Kiến chúc ngủ ngon bằng giọng nói.

Giọng cô mềm mại, nhỏ nhẹ, thoáng chút ngượng ngùng.

Vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

"Được." Vậy nên Trì Liệt cười: "Chúc ngủ ngon."

Anh đáp lại đơn giản, thậm chí còn ít chữ hơn cả tin nhắn trả lời ban đầu, nhưng tốc độ nói của anh rất chậm, nhả từng chữ từng chữ một, trong đêm thu lạnh lẽo lại càng thêm rõ ràng.

Nhịp tim vừa mới ổn định của Dụ Kiến lại hơi gấp gáp.

Không biết nên nói gì, cô cầm điện thoại, im lặng nghe hơi thở đều đều của anh một lúc.

Sau đó, "tút" một tiếng.

Trì Liệt nghe thấy tiếng điện thoại bị cúp.

Màn hình điện thoại vừa tắt sáng lên lại, ánh sáng mờ chiếu lên khóe miệng hơi nhếch lên của anh.

Cuộc gọi đã kết thúc nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại bên tai, cho đến khi chắc chắn cô gái sẽ không gọi lại, anh mới đút điện thoại vào túi.

Trước khi khóa màn hình, Trì Liệt lần lượt đọc kỹ từng chữ một trong tin nhắn cô gửi hôm nay.

Ngay cả dấu câu cũng không bỏ sót.

Nhanh chóng anh đã về tới nhà.

Trời đã cuối thu, lá hòe đã rụng sạch, cành cây trụi lủi chĩa ra ngoài tường. Không bật đèn, phòng khách và sân đều tối om, gió bắc rít qua, càng thêm trống trải.

Trong tiếng gió lạnh lẽo, anh đứng trong bóng tối, bất chợt bật cười.

Tiếng cười vang lên từ lồng ng.ực, khàn khàn, trầm thấp chứa đầy sự vui sướng.

Thật tốt.

Từ nay về sau, anh cũng là người được yêu thương.

*

Đêm nay Dụ Kiến ngủ rất ngon.

Cô nghĩ mình chắc chắn sẽ mất ngủ, nhưng sau khi đánh răng rửa mặt rồi nằm xuống, vừa chạm gối là lập tức chìm vào giấc ngủ sâu ngọt ngào.

Sáng hôm sau cô ngủ quên cả báo thức, cho đến khi chuông reo mấy lần mới tỉnh dậy.

Thời gian đã trễ rồi nên Dụ Kiến vội vàng thu dọn sách vở xong, mua cái bánh mì ăn vội rồi đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Cô vừa gái ngủ vừa leo cầu thang, rốt cuộc nhớ lại toàn bộ chuyện phát sinh đêm qua

Bước chân cô chợt dừng lại.

Không biết nên đối mặt với Trì Liệt thế nào, suốt quãng đường còn lại, Dụ Kiến đi rất chậm. Cô lê từng bước, cho đến khi còn 3 phút nữa là đến giờ học buổi sáng, cô mới lững thững bước vào lớp.

Cô không nhìn về cuối lớp.

Đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

Sau mỗi kỳ thi, lớp 1 Trung học phổ thông Bình Thành đều xếp lại chỗ ngồi, Dụ Kiến được hạng nhất nên vẫn ngồi hàng đầu.

Sợ gặp ánh mắt đen thẳm của Trì Liệt, cô cúi đầu nhìn xuống sàn, đi đến bàn học, đặt cặp xuống.

Vừa ngẩng đầu lên, cô lập tức sững sờ.

Anh vốn luôn ngồi ở cuối lớp, nhưng giờ đây đang ngồi ở bàn kế bên bàn cô, ngón tay anh cầm bút mực, chăm chú nhìn tờ giấy nháp trước mặt.

Mười mấy giây sau, cảm nhận được cô đứng chết trân bên cạnh, anh quay đầu nhìn cô một cái.

"Chào em bạn cùng bàn mới."

Khóe mắt đuôi lông mày đều nhuốm ý cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.