Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 55:




Ngày hôm sau, trước khi Dụ Kiến rời nhà trẻ mồ côi, cô giáo Đổng đuổi theo, nhét vào xe cô vài thùng cam.

"Đâu phải thứ gì hiếm lạ, mang về cho bố mẹ em nếm thử, Bà Ngô gửi nhiều như vậy, không ăn hết sẽ lãng phí mất. " Cô giáo Đổng đóng cửa xe lại, không cho Dụ Kiến lấy cam xuống: "Nghe lời cô, em còn nhỏ không hiểu chuyện đâu, nhất định phải mang về nghe chưa."

Dụ Kiến chợt thấy xót xa, cúi đầu, chớp mắt nhanh hai cái: "Em biết rồi, cô mau vào trong đi, ngoài này lạnh lắm."

"Này!" Cô giáo Đổng đứng ở cổng viện vẫy tay: "Đường xá cẩn thận nhé!"

Làm sao Dụ Kiến không hiểu ý cô giáo Đổng, chẳng qua lo lắng cô sống ở nhà họ Sầm không hiểu cách cư xử khéo léo ứng xử, sợ cô lễ nghĩa không chu toàn nên muốn dùng cách này để giúp cô.

Điều này khiến Dụ Kiến càng không thể chủ động nói chuyện về nhà họ Sầm.

Viện trưởng Trình và các cô giáo hy vọng Dụ Kiến sống tốt, cô không muốn khiến họ phải lo lắng vì mình thêm nữa. Dù sao đến kỳ thi đại học cũng không còn lâu, cô có thể tự chăm sóc bản thân.

Nhà Trì Liệt đã có hai thùng cam rồi, không thể lấy thêm. Dụ Kiến chia cho Bùi Thù một nửa, dành một lượng cho Lý Văn Chương và các bạn trong lớp, còn lại vẫn còn vài thùng.

Cô nghĩ một lát, quyết định tặng số cam này cho dì Dương và chú Từ đã chăm sóc cô.

Sau khi Dụ Kiến chuyển đến ký túc xá trường, dì Dương và chú Từ đến thăm cô vài lần, hai người họ thực sự rất tốt với cô.

Ít nhất hơn vợ chồng họ Sầm nhiều.

Dụ Kiến để cam ở phòng bảo vệ trước trường, gọi điện cho chú Từ, bảo chú tự mình đến lấy.

Vừa nghe máy, cô nghe thấy giọng dì Dương ở đầu dây bên kia: "Điên rồi! Điên hết rồi! Còn là người nữa không? Chẳng bằng súc vật!"

Dụ Kiến sững người, im lặng.

"Kiến à, con có việc gì thế?" Không thấy cô nói chuyện, chú Từ lên tiếng trước: "Gần đây ở trường thế nào, sắp thi cử rồi phải không? Cuộc sống có thiếu thứ gì không, thiếu gì cứ nói chú mang qua cho."

"Con không thiếu gì ạ." Dụ Kiến nói về chuyện cam, do dự một lát hơi: "Sao dì Dương lại tức giận thế?"

Dì Dương tính tình rất tốt, hiếm khi nổi giận như vậy.

Chú Từ ngập ngừng: "Không có gì đâu."

"Vậy ngày mai chú đến lấy cam." Ông cảm ơn Dụ Kiến, rồi nói thêm: "Thời tiết lạnh, con cẩn thận giữ gìn sức khỏe nhé."

*

Bước vào mùa đông, thời gian trôi nhanh dần. Tuyết rơi liên tục, chất cao trên cành cây, nhánh cây gãy kêu răng rắc.

Trong tiếng gió tuyết ùa về dày đặc, chớp mắt đã gần tới giao thừa.

Sắp sang năm mới.

Năm nay tết Nguyên đán đến sớm, giao thừa cách Tết chỉ hơn hai mươi ngày, nên kỳ nghỉ đông cũng lùi lại. Vì vậy, kỳ thi cuối kỳ của trường được xếp sau kỳ nghỉ giao thừa, học sinh nghỉ ba ngày trước khi bước vào kỳ thi.

Sắp xếp này khiến không khí lễ hội trong trường hoàn toàn biến mất.

Mỗi ngày số bài tập, đề thi được phát xuống còn nhiều hơn cả tuyết rơi bên ngoài. Ngay cả giờ ra chơi, mọi người cũng không trò chuyện như trước nữa, ai nấy đều vùi đầu làm bài.

Cho đến ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, tình hình mới đỡ hơn chút.

Lý Văn Chương cố ý viết thiệp chúc mừng năm mới cho mỗi bạn, rõ ràng viết suốt đêm, đôi mắt ông đỏ ngầu trông như con thỏ hói đứng trên bục giảng: "Những ngày này các em tranh thủ tập trung ôn bài để sau lễ thi thật tốt đi, như vậy nghỉ đông sẽ thoải mái hơn!"

Dụ Kiến mở thiệp, trong đó viết: "Học tập chăm chỉ, năm sau cố gắng đứng nhất cả khối!"

Lời chúc phúc rất chân thành giản dị.

Cô xem thiệp của mình xong, tò mò xem Lý Văn Chương viết gì cho Trì Liệt, chưa kịp nhìn, đã thấy khóe miệng anh giật giật.

Rồi "bốp" một tiếng, đóng sầm thiệp lại.

Dụ Kiến: "?"

Lời chúc mừng năm mới mà cũng khiến người ta tức giận à?

Cô ngạc nhiên nhìn Trì Liệt, anh im lặng, mặt lạnh như tiền, đè thiệp xuống dưới vở, rõ ràng không muốn ai nhìn thấy.

Nhưng càng vậy, Dụ Kiến càng tò mò: "Thầy Lý viết gì cho anh vậy?"

Hai người ngồi cạnh nhau, muốn lấy thiệp chỉ cần với tay là lấy được. Dụ Kiến không mất sức, đã có thiệp trong tay. Tò mò mở ra đọc, sắc mặt cũng đanh lại.

Rõ ràng Lý Văn Chương rất tâm huyết khi viết tấm thiệp này. Sự giận dữ tuôn trào, chữ viết bay bướm khắp giấy: Tập trung học tập! Giờ học không được nhìn ngó con gái người ta!!! Đừng có quấy rầy cô bé nữa!!!

Nào giống lời chúc mừng năm mới, mà giống như lời cảnh cáo.

Trì Liệt khoanh tay ngồi tựa lưng vào ghế, thong thả nhìn cô gái bên cạnh mặt mũi đang đỏ bừng.

Đôi môi cô mím lại, làn da trắng mịn của cô nhuốm một lớp hồng nhạt. Ngón tay nắm chặt tờ thiệp, đầu ngón tay hồng hào.

"Em nói xem." Lúc này Trì Liệt lại cười, ngẩng đầu lên: "Anh có nên nghe lời thầy Lý không?"

Mọi người đang mở thiệp chúc mừng, trong lớp ồn ào náo nhiệt.

Chàng trai cười rất nhẹ, giọng khàn khàn trầm ấm, trong tiếng ồn trở nên mơ hồ, nhưng vành tai Dụ Kiến vẫn nhanh chóng đỏ bừng, cô lí nhí: "Anh im đi."

Nếu anh không nhìn chằm chằm cô trong giờ học, Lý Văn Chương đâu viết lời chúc kiểu này.

Cô gái thẹn thùng đỏ mặt quá đáng yêu, khóe miệng Trì Liệt nhếch lên vui vẻ, với tay nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng v.uốt ve.

"Yên tâm, anh chỉ quấy rầy mình em thôi."

Thân nhiệt Dụ Kiến hơi thấp, thế nên mỗi khi đến mùa đông tay cô rất lạnh, ngược lại nhiệt độ cơ thể Trì Liệt cao hơn cô một chút.

Những ngón tay thon dài khéo léo của anh cuộn qua lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng mân mê từng đường vân tay, rồi âm thầm quấn lấy, đan chặt vào nhau, thân mật, dịu dàng.

Khoảng cách thu hẹp tới mức tối thiểu.

Lòng bàn tay áp sát, quá gần, dường như cảm nhận được nhịp đập trong mạch máu.

Từ đầu ngón tay truyền đến tim, một nhịp, rồi tiếp một nhịp.

Mặt Dụ Kiến càng thêm nóng bừng.

Cô không rút tay ra, để Trì Liệt nắm tay mình, rất lâu sau mới lặng lẽ gật đầu.

*

Nhưng có lẽ, không nên nói quá cực đoan.

Ngày mai là giao thừa, sau buổi chiều dọn dẹp phòng thi, trường học cho nghỉ sớm. Dụ Kiến về ký túc xá thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hôm nay quay lại viện phúc lợi. Trì Liệt không có việc gì làm, ở lại lớp vừa làm bài vừa đợi cô.

Kết quả không đợi được Dụ Kiến, ngược lại gặp một cô gái xa lạ đứng ngoài cửa lớp, ló đầu quan sát.

Cô bạn này do dự một hồi lâu, cuối cùng ném một phong bì hồng lên bàn Trì Liệt, rồi lại đỏ mặt chạy đi.

Trì Liệt cau mày.

Anh chưa kịp nói gì, Tiền Tư Vực bên cạnh đã cười khúc khích: "Anh Liệt bây giờ có thể lắm nhỉ! Có bạn gái gửi thư tình rồi đấy!" Trước đây trốn cũng không kịp, đâu có chuyện này.

Trì Liệt không vui như Tiền Tư Vực.

Thực tế, anh không tươi cười chút nào, thậm chí không buồn với tay lấy lá thư, chỉ liếc nhìn qua: "Giúp tôi trả lại đi."

Tiền Tư Vực sững sờ: "Trả lại?"

"Ừm."

Trì Liệt chưa bao giờ nhận thư tình, mà anh cũng chẳng quan tâm. Huống hồ bây giờ anh đã có bạn gái, học sinh ngoài lớp không rõ tình hình thì thôi. Dù sao anh không thể nhận lá thư này, càng không thể mở ra đọc.

Ném đi thì bất lịch sự.

Trả lại nguyên vẹn là cách thích hợp nhất.

Thấy Tiền Tư Vực có vẻ do dự, Trì Liệt đành với tay lấy phong thư.

Chưa kịp đưa qua, anh chợt cảm thấy gì đó, vô thức nhìn ra cửa.

Dụ Kiến đứng ở cửa lớp phía trước, nhìn chằm chằm vào phong thư màu hồng trên tay anh một lúc, rồi lướt nhìn anh.

Sau đó quay người, kéo vali bỏ đi.

Tiếng bánh xe lăn bon bon vang lên trong hành lang. Trì Liệt nhướng mày.

Anh đặt phong thư xuống bàn, ngả người ra sau, thở dài nhẹ: "Xong đời."

Cô gái nhỏ nhất định không vui rồi.

*

Thực ra Dụ Kiến không giận.

Dù thế nào, cô cũng không thể giận vì người khác gửi thư tình cho Trì Liệt. Nói thật ra, anh học giỏi ngoại hình đẹp trai, được người khác thích là chuyện bình thường. Trước đây nếu không có mấy lời đồn đãi linh tình hẳn anh sẽ nhận không ít thư tình.

Nhưng trong lòng Dụ Kiến vẫn có cảm giác rất kỳ lạ.

Không nói rõ được là gì.

Dù sao cũng không thoải mái.

Dụ Kiến kéo vali, đi đến trạm xe buýt.

Xe buýt trước vừa đi, bây giờ cũng chưa phải giờ cao điểm, trạm chỉ có mỗi cô.

Sáng nay vừa tuyết rơi xong, đội dọn dẹp quét sạch mặt đường, mặt đất phủ một lớp sương mỏng. Gió thổi qua, tuyết tích trên cành rơi xuống, theo gió rơi lên mái tóc đen mượt của cô.

Những bông tuyết hình lục giác nho nhỏ.

Dụ Kiến chưa kịp với tay lên gỡ tuyết trên tóc, một bàn tay lạnh toát chìa ra, nhẹ nhàng gạt tuyết khỏi tóc cô, rồi vén lại khăn quàng cổ xuống giúp cô.

Lúc này cô đi vội nên khăn hơi lỏng.

Dụ Kiến im lặng.

Cô gái chôn phân nửa khuôn mặt vào khăn, làn da lộ ra trắng muốt dưới tuyết. Đôi mắt đen nhìn thẳng phía trước, trong veo, nhìn dòng xe cộ không ngừng trên đường, cũng nhìn tuyết tan theo gió.

Chỉ không nhìn vào chàng trai đứng bên cạnh.

Trì Liệt đợi một lúc rồi cười.

Anh dùng tay vuốt nhẹ lọn tóc rủ trước trán cô: "Ghen à?"

Anh không đeo găng tay, nhiệt độ ngoài trời thấp, tay anh hơi lạnh.

Dụ Kiến phồng má: "Không có."

Cô nói chậm rãi, giọng cũng êm ái, nhưng Trì Liệt nghe ra chút giận dỗi, nhõng nhẽo.

Như lông vũ, cọ xát trái tim anh.

"Lá thư đó anh không đọc, định nhờ Tiền Tư Vực trả lại." Anh cười, kiên nhẫn giải thích với cô: "Em hỏi Tiền Tư Vực sẽ biết, từ đầu tới cuối anh không nói lời nào cả."

Dụ Kiến không lên tiếng: "Ừm."

Phần lớn khuôn mặt bị khăn che, cô khẽ nhếch mép, rất nhỏ và kín đáo, từ bên ngoài không thấy.

"Chậc."

Trì Liệt liền nhướng mày, tặc lưỡi.

Hai tay đút túi quần, anh đứng sát bên cạnh cô, cánh tay áp vào vai cô, giọng lười biếng: "Thật không biết điều."

Trì Liệt nói to hơn bình thường, giọng mang theo tiếng cười nặng nề, vừa dứt lời, quả nhiên thấy Dụ Kiến ngước lên, mang theo vẻ bất ngờ, khó tin trừng mắt nhìn anh.

Người không biết điều là ai vậy?

Đuôi mắt cô gái nhếch lên, đôi mắt đen trong vắt mang vài phần xấu hổ giận dữ. Khóe mắt Trì Liệt nở nụ cười sâu hơn, anh vòng tay từ phía sau ôm cô vào lòng.

Cánh tay chàng trai vểnh lên, ngăn cách gió tuyết lạnh buốt. Dụ Kiến vô thức dựa vào anh, tựa vào lồng ng.ực ấm áp và chắc chắn của anh.

Anh cười khẽ, cúi xuống, cằm gác trên đỉnh đầu cô, hơi thở theo gió đưa, dần trở nên nặng nề.

Tim Dụ Kiến đập mạnh một cái.

Cô nín thở, cúi mi mắt xuống, sợ không chú ý, sẽ bị anh phát hiện nhịp tim dồn dập gấp gáp của mình.

Một lát sau, đôi tai lộ ra bên ngoài bị chạm khẽ.

Nóng rực, thiêu đốt.

Nhiệt độ cao hơn nhiều so với ngón tay.

"Phải làm sao đây." Trong tiếng gió tuyết dâng lên, giọng chàng trai khàn khàn, hàm hồ nhưng đượm sự cố chấp: "Bây giờ anh muốn hôn em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.