Sau một đêm thu đó, ngoại trừ những lần ôm nhau trong viện phúc lợi, họ chỉ lén lút nắm tay dưới bàn học. Ở tuổi mười sáu, mười bảy chỉ cần bàn tay chạm bàn tay, mười đầu ngón tay đan chặt, đó đã là hành động thân mật nhất rồi.
Nhưng Trì Liệt không thể không nhớ đến đôi mắt của cô gái, nơi đuôi mắt mơ hồ đỏ lên, hơi thở không đều, đôi mắt trong suốt của cô ấy như bị một lớp sương mù phủ kín, ướt át. Đôi môi mềm mại đến không tưởng, tiếng nức nở vừa yếu ớt vừa ngây thơ. Cô không biết cách nhắm mắt, nhìn anh với đôi mi run rẩy.
Làn da trắng mịn vẽ lên một sắc hồng ngượng ngùng.
Trì Liệt không muốn phóng túng vào lúc này, nhưng cô gái nhỏ trong lòng anh tự nhiên tựa vào ngực anh, vành tai lộ ra từ trong mái tóc đen, trăng trắng, đáng yêu, anh không kiềm chế được, nghiêng đầu, hôn khẽ.
Một cái hôn rất nhẹ và ngắn ngủi.
Những cảm xúc bị kìm hãm không thể kiểm soát được nữa.
Dù cho hoàn cảnh lúc này không thích hợp.
Cũng giống như lần trước vậy, bọn họ đang ở trạm xe buýt bên đường, nơi mà người qua kẻ lại, xe cộ nườm nượp, rất dễ phát hiện bọn họ đang làm gì.
Cho nên Trì Liệt chỉ nói vậy mà thôi, anh không cố chấp phải hôn Dụ Kiến bằng được.
Cổ họng anh hơi căng thẳng, yết hầu khẽ động, anh cúi đầu, chạm vào vành tai đỏ ửng của của Dụ Kiến, khi anh chuẩn bị đứng dậy, thì phát hiện cô đã nhắm mắt.
Khuôn mặt của cô gái nhỏ vùi trong khăn quàng cổ, cảm thấy căng thẳng và ngượng ngùng, trán đỏ rực. Lông mi mảnh mai rơi xuống, cùng với hơi thở nhẹ nhàng run rẩy, mỗi lần run rẩy, làn da lộ ra trở nên đỏ hơn.
Cô không nói gì, chỉ nhắm mắt, ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay anh.
Trì Liệt cảm thấy lý trí đang bị kéo căng của mình không thể giữ được nữa.
Anh kéo Dụ Kiến vào lòng, quay lưng lại, chặn đứng dòng xe và người qua lại trên đường, sau đó cúi đầu, kéo khăn quàng cổ của cô xuống.
Một nụ hôn rất đỗi dịu dàng.
Khác với lần đầu tiên, vừa mạnh mẽ vừa dữ dội, chàng trai hít thở, môi hôn chạm vào vành tai cô gái, sau đó hôn khẽ lên trán, một cơn gió thổi qua, một bông tuyết hình lục giác rơi xuống đôi môi nhẹ nhàng của cô, anh cúi mình, hôn lên môi cô một cách nhẹ nhàng và tinh tế.
Bông tuyết tan ra.
Một chút hơi lạnh nhanh chóng được thay thế bởi sự ấm áp.
Dụ Kiến nhắm mắt, bên tai là tiếng thở của Trì Liệt dần trở nên lộn xộn.
Trong những hơi thở đan xen, nhịp đập của trái tim nhanh chóng hòa vào nhau, trong tiếng gió và tuyết của mùa đông, từng nhịp đập vang lên mẽ mạnh, như muốn xông ra khỏi lồng ng.ực.
Một lúc lâu sau, anh lưỡng lự hôn nhẹ vào khóe môi của cô, cằm dựa vào đỉnh đầu của cô, cười một cách mơ hồ.
"Chắc anh chết mất."
*
Trên đường về, tuyết lại bắt đầu rơi.
Tuyết ở Thành Bình năm nay đặc biệt nhiều, hầu như mỗi trận đều là tuyết lớn. Chỉ sau một giờ lái xe đã đến nơi, khi xuống xe, mặt đất đã tích lên một lớp tuyết dày, tới nỗi như muốn lấp luôn chân người.
Trì Liệt đưa Dụ Kiến về viện phúc lợi, anh vừa quay người đi thì bị cô Đổng gọi lại: "Ồ, hai em đi đâu vậy?"
"Hôm nay là năm mới, mọi người đã chuẩn bị đồ ăn ngon xong hết rồi, em cũng đừng về!" Cô Đổng kéo Trì Liệt, quét mắt từ trên xuống dưới một phen, lắc đầu không hài lòng: "Đứa nhỏ này sao trông vẫn giống như mùa đông trước vậy, có phải ở nhà không ăn uống đầy đủ đúng không! Nhanh lên, giúp cô một tay!"
Trì Liệt đã cao hơn một mét tám: "..."
Làm sao anh có thể nhỏ bé như vậy?
Không thể thuyết phục cô Đổng, Trì Liệt chỉ có thể theo đuổi.
Cô Đổng nói rằng muốn anh giúp, nhưng thực ra đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy cả rồi. Sau khi Dụ Kiến và Trì Liệt cất đồ xong, xuống lầu thì được giao nhiệm vụ gọi các em nhỏ đến phòng ăn.
Những đứa trẻ trong những căn phòng phía trước đó đều dễ gọi, khi Dụ Kiến nói rằng xuống dưới ăn cơm, các em đều tự động chạy vào phòng ăn và ngồi xuống một cách ngoan ngoãn.
Những đứa trẻ hành động bất tiện ở sau cùng thì khó khăn hơn một chút.
Dụ Kiến biết rõ cách tìm ra xe lăn, đẩy nó đến, thì thấy Trì Liệt đang ôm một bé nhỏ, cô cười: "Anh thực sự rất mạnh nha."
Trì Liệt nhìn Dụ Kiến ôm một đứa trẻ rồi đặt em vào xe lăn, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng lên đôi lông mày.
Hai người chạy qua và lại vài lần, cuối cùng trước giờ ăn, tất cả trẻ em đều được đưa vào phòng ăn.
Viện trưởng Trình cũng vội vã trở về trong tuyết, giống như tết Trung thu, bà nói vài lời chúc mừng, rồi mọi người mới bắt đầu ăn cơm.
Tuyết ngày càng lớn, gió bắc thổi tới, tiếng gió tuyết ngoài tòa nhà trắng xoá gào thét, buốt lạnh thấu xương. Trong phòng ăn, có đủ hơi nóng, truyền hình đang mở, tiếng cười náo nhiệt của trẻ em hòa với âm nhạc của chương trình giao thừa, rất náo nhiệt.
Dụ Kiến ăn ít, chỉ cần vài muỗng cơm là đủ no. Tất cả trẻ em đều ở đây, nên hơi lộn xộn, cô dứt khoát giúp giáo viên quản lý bọn trẻ.
Thật vất vả mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, vừa quay đầu thì thấy Trì Liệt bị một nhóm trẻ em bao vây.
Thỏ dẫn dắt một nhóm trẻ con, đứng bên cạnh Trì Liệt, vừa ngưỡng mộ vừa khao khát nhìn anh: "Anh trai thật tuyệt vời! Làm thêm một cái nữa! Làm thêm một cái nữa đi!"
Dụ Kiến tiến lại: "Các em đang làm gì vậy?"
Thường ngày Thỏ rất bình tĩnh mà nay lại bừng bừng hứng thú: "Anh trai đang gấp động vật nhỏ cho chúng em!"
Cậu bé cho Dụ Kiến xem con thỏ nhỏ mà anh đã gấp từ giấy nháp: "Chị xem! Anh trai thật tuyệt vời!"
Dụ Kiến không thể không cười: "Đúng, anh trai là người giỏi nhất."
Cô vẫn nhớ mùa hè ở chợ, Trì Liệt nhét vào tay cô một con châu chấu, anh thực sự rất khéo tay, rất biết cách gấp những thứ nhỏ nhắn như vậy.
Cuối cùng, mỗi đứa trẻ đều có một con vật nhỏ. Đối với những đứa trẻ gặp khó khăn về vận động hoặc không tiện di chuyển thế nên các em dù không vây quanh Trì Liệt nhưng đều được anh tặng một con vật gấp từ giấy. Tất cả các em đều mỉm cười vui sướng, má hồng đỏ ửng lên.
Bữa tối này kéo dài, sau khi kết thúc, giáo viên dẫn trẻ em đi rửa mặt và đánh răng.
Dụ Kiến và Trì Liệt ở lại dọn dẹp đồ ăn.
Trì Liệt không để Dụ Kiến chạm vào nước lạnh, cô chỉ có thể đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn anh mang găng tay cao su rửa chén: "Hôm nay anh thật kiên nhẫn."
Cô vẫn nhớ rõ lúc trước anh vẫn cự tuyệt với việc tiếp xúc với trẻ con.
Trì Liệt nâng lông mày, không nói gì.
Sau khi rửa xong tất cả đồ ăn, anh treo găng tay lên: "Trẻ con ở đây cũng không dễ dàng gì."
Khi Trì Liệt nói lời này, giọng điệu của anh rất nghiêm túc, bình tĩnh, không có ý đùa cợt hay châm biếm nào.
Dụ Kiến ngạc nhiên một lát, sau một lát suy nghĩ, cô cười nhẹ: "Cũng không tệ lắm."
"Đối với những người bị bắt cóc như em, thì không sao, nhưng Thỏ và Đại Hổ, vì lý do về cơ thể, bị bỏ rơi bởi chính cha mẹ ruột, sống ở nhà có lẽ không bằng sống ở viện phúc lợi."
Ai có thể quyết tâm bỏ rơi con mình sau khi mang thai mười tháng, làm thế nào có thể đảm bảo trách nhiệm nuôi dưỡng trẻ nhỏ.
Trì Liệt nghe vậy chợt dừng lại một chốc: "Đại Hổ?"
Đứa trẻ này trông rất năng động.
"Em ấy..." Dụ Kiến chỉ vào đầu mình: "Theo cô Đổng nói, em ấy bị thiếu oxy khi sinh, năm đầu tiên em ấy được mang đến đây, em ấy đã rất ngốc, không biết gọi tên ai. Bây giờ em ấy tốt hơn nhiều, ngoại trừ việc không thể theo kịp chuyện học hành, những thứ khác đều bình thường."
"Vì vậy, anh cũng đừng trêu ghẹo Đại Hổ." Dụ Kiến nói thầm: "Đôi khi... em ấy không hiểu rõ."
Có đôi khi Dụ Kiến nghĩ rằng, việc Đại Hổ luôn vô tư không biết gì cũng không tệ.
So với việc bị bắt nạt bởi mấy tên côn đồ, bị bạn bè cười nhạo vì mặc quần áo cũ của anh chị, thì trẻ em ở viện phúc lợi càng quan tâm hơn về việc tại sao họ lại sống ở đây.
Trên thế giới này.
Không có gì buồn hơn việc bị cha mẹ bỏ rơi ngay từ khi mới sinh.
Vì vậy, Dụ Kiến hy vọng Đại Hổ sẽ không bao giờ hiểu.
Tất cả những gì em ấy cần nhớ là anh trai và chị gái chăm sóc mình, giáo viên đối xử tốt với em ấy, và em ấy có nhiều bạn bè chơi cùng, thế là đủ rồi.
Cô gái tỏ ra hơi dè chừng, Trì Liệt thấy thế thì bật cười: "Được rồi, anh sẽ không cãi nhau với Đại Hổ nữa." Anh thực sự chưa bao giờ thực sự tức giận với cậu bé.
Anh lau khô tay, thuận tiện xoa đầu Dụ Kiến: "Càng ngày càng trưởng thành, em chỉ biết quan tâm đến người khác."
Lời này nghe có vẻ có mùi dấm chu chua, Dụ Kiến chớp chớp mắt, cười một cái ôn hòa: "Em thấy mình rất tốt."
Khi bị bắt cóc bởi kẻ buôn người, Dụ Kiến còn quá nhỏ để nhớ. Cô không bị tổn thương nhiều. Ở viện phúc lợi, Viện trưởng Trình và các giáo viên khác chăm sóc cô rất tốt. Mặc dù đôi khi bị những kẻ xấu ngoài kia bắt nạt, nhưng cuối cùng cô vẫn lớn lên an toàn.
Mặc dù đôi vợ chồng nhà họ Sầm chỉ có vẻ hơi thiên vị một chút, nhưng so với Đại Hổ và những đứa trẻ khác thì dù sao cô cũng không phải là một đứa trẻ bị bỏ rơi bởi cha mẹ ruột của mình.
*
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, đã là 11 giờ đêm.
Tuyết vẫn rơi dày đặc, Viện trưởng Trình tự nhiên không thể để Trì Liệt về vào lúc này. Giống như vào một ngày mùa hè lúc trước, anh được chỉ định một phòng đơn.
Trước khi quay lại phòng, Trì Liệt nhét một thứ vào tay Dụ Kiến.
"Đây là quà cho em." Anh nói: "Em trai và em gái đều có, chị gái cũng phải có."
Dụ Kiến mở tay ra và trong lòng bàn tay là một con mèo giấy nhỏ rất giống thật, vô cùng sống động.
Chàng trai tinh nghịch, dùng bút mực đen để vẽ vài chiếc răng nhọn nhỏ trên khuôn mặt của con mèo, vừa đáng yêu, lại lộ ra vài phần giương nanh múa vuốt.
Anh cười: "Anh thấy giống em cực."
Thoạt nhìn rất mềm mại, nhưng một khi bị chọc giận, sẽ lập tức cắn người.
Dụ Kiến trừng Trì Liệt một cái: "Ngủ ngon."
Cô không quan tâm đến anh nữa, tự mình vào phòng, sau khi đóng cửa, cô nhìn chú mèo giấy nhỏ trong tay, khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Dụ Kiến cẩn thận cất con mèo giấy đi, sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô nằm xuống, nhìn thời gian, còn một lúc nữa mới đến nửa đêm, cô cuộn mình trong chăn nghịch điện thoại.
Viện trưởng Trình và các giáo viên đều đây, nên cô không thể ở cùng Trì Liệt quá lâu.
Nhưng lời chúc mừng đầu tiên của năm mới, cô vẫn muốn nói với anh đúng giờ.
Dụ Kiến đang nghĩ như vậy, thì điện thoại trong tay cô đột ngột rung lên.
Màn hình hiển thị một ghi chú quen thuộc: Chú Từ.
*
Chỉ cách nhau một bức tường.
Trì Liệt nằm trên giường, không làm gì cả, chỉ chăm chú nhìn trần nhà. Chỉ khi âm thanh đùng đoàng của pháo hoa từ xa xa vọng lại trong gió tuyết, anh mới mỉm cười, lấy điện thoại, gọi số điện thoại mà anh đã thuộc nằm lòng.
Rất tốt.
Trong thời gian chờ kết nối, chàng trai trẻ nghĩ đến mê mải.
Anh không nhớ rõ mình đã làm gì vào đêm giao thừa năm ngoái, có lẽ anh đang nằm trong góc cầu thang tối tăm và chật chội, vừa chịu đựng cơn đau co thắt trong bụng, vừa suy nghĩ về đoạn mã chưa viết xong.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, anh sẽ tràn đầy mong đợi vào đêm giao thừa, nhớ đến một cô gái nhỏ mà anh đặt ngay trái tim mình.
Và cô gái ấy cũng quý trọng anh.
Khóe miệng của Trì Liệt càng lúc càng cong lên rõ ràng, nhuộm đẫm vui mừng và sự dịu dàng.
Một lúc sau.
Khi cuộc gọi không ai trả lời sau một thời gian dài bị tự động ngắt kết nối, anh mới thu lại nụ cười.
Chuyện gì đã xảy ra?
Trì Liệt hơi hoang mang.
Tại sao cô gái nhỏ này không nhận cuộc gọi?
Anh gọi lại một lần nữa, nhưng vẫn không ai trả lời, chỉ có giọng nữ máy móc lạnh lùng nhắc nhở: "Người dùng bạn đang gọi hiện không thể trả lời. Xin vui lòng gọi lại sau."
Trì Liệt cau mày.
Anh đứng dậy, mở cửa, đến trước cửa phòng của Dụ Kiến và gõ nhẹ.
Chưa kịp gõ lần thứ hai, cửa phòng tự động mở ra. Phòng đơn không lớn, chỉ cần một cái nhìn là có thể thấy toàn bộ. Trên giường, tấm chăn bị cuộn lại nhưng Dụ Kiến không ở đó.
Trì Liệt cảm thấy lo lắng hơn.
Anh đi đến bên giường, thử nhiệt độ bên trong chăn, không quá ấm, rõ ràng cô đã rời đi một lúc lâu
Trì Liệt nghĩ một chốc, anh không muốn làm phiền Viện trưởng Trình. Xuống lầu, đi một vòng quanh phòng ăn và phòng tắm, nhưng vẫn không tìm thấy Dụ Kiến.
Đứng giữa hành lang, Trì Liệt phân vân không biết có nên vào phòng của các em nhỏ để tìm xem không, nhưng khi anh ngẩng đầu lên, anh liền ngẩn ra.
Tuyết rơi ngày càng dày đặc, đất trời trở nên u ám.
Trong đêm tuyết lạnh lẽo, yên tĩnh dằng dặc, cô gái hai tay ôm đầu gối ngồi dưới gốc cây đa trong sân, chôn mặt vào khuỷu tay của mình.
Không biết cô đã ngồi dưới gốc cây bao lâu, một lớp tuyết mỏng đã phủ lên đôi vai mảnh mai của cô.
Trì Liệt mở cửa và chạy đến bên cạnh Dụ Kiến, kéo áo khoác của mình ra và quấn nó quanh người cô: "Em bị điên à!"
Trong thời tiết âm mười mấy độ, cô mặc một bộ đồ ngủ ngồi đây, giống như không muốn sống nữa.
Dụ Kiến không nói gì.
Cô giữ nguyên tư duy đó, không hề động đậy, giống như cô không nghe thấy giọng nói nâng cao của Trì Liệt, cũng như không cảm nhận được sự giận dữ của anh.
Cảnh tượng trước mắt có hơi quen thuộc, làm Trì Liệt nhớ đến một đêm hè khi đi xem đom đóm, anh cau chặt mày.
"Có phải Sầm Bình Viễn đã gọi cho em không? Không sao cả, lúc trước đã nói không về thì sẽ không về. Em đừng sợ, có anh ở đây, còn có thầy Lý nữa, bọn anh sẽ không để em trở lại nhà họ Sầm."
Anh vừa nói vừa cúi xuống, đưa tay ra, muốn nâng mặt cô gái lên.
Nhưng đầu ngón tay của anh bỗng chạm vào một dòng nước.
Gió lạnh thổi qua, nước đọng vẫn còn ấm áp, thậm chí còn hơi nóng rực.
Trái tim Trì Liệt đột nhiên như bị ai đánh: "Dụ Kiến."
Anh gọi tên cô, tay dùng sức, ép cô nâng mặt lên.
Trì Liệt luôn biết, cô là một cô gái tưởng chừng như vô hại, yếu đuối nhưng thực ra là một cô gái rất mạnh mẽ.
Khi anh cố ý nói lời ác ý, cô không khóc, khi bị lũ côn đồ trong khu phố cũ bắt nạt, cô cũng không khóc, thậm chí khi bị cha mẹ ruột quên mất sinh nhật vì lòng thiên vị, cô chỉ tự mình hát bài hát sinh nhật trong phòng tắm, mà không rơi một giọt nước mắt.
Tuy nhiên, bây giờ, anh vươn tay liền có giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống lòng bàn tay anh.
Thi nhau rơi xuống.
Làm cho lòng bàn tay, ngực anh đồng thời cảm thấy đau nhức.
Nhưng khuôn mặt của Dụ Kiến lại rất bình tĩnh.
Khi mặt cô bị nắm giữ, cô buộc phải nâng đầu lên để nhìn anh, đôi mắt hạnh nhân phản chiếu màn tuyết dày đặc từ xa, trong trẻo nhưng lạnh lẽo, giống như những viên bi thủy tinh cuộn trong đêm tuyết.
Cô thậm chí còn khẽ cười với anh.
Một dòng nước mắt khác rơi vào tay anh, gió tuyết thổi qua, biến nó thành những tinh thể băng nhỏ và sắc bén.
"Dụ Kiến." Dụ Kiến nhẹ giọng: "Anh biết không, thực ra em không bị bọn buôn người bắt cóc."
"Là bọn họ, bọn họ chủ động vứt bỏ em."