Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 59:




Dụ Kiến sững người tại chỗ: "Hả?"

Cô không hiểu anh nói gì cả.

Cô ngơ ngác nhìn anh. Trì Liệt nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng lặp lại: "Vết sẹo này trông rất xấu phải không, em thực sự rất để ý phải không?"

Dụ Kiến... Dụ Kiến một lúc không biết phải trả lời thế nào.

Anh này suốt ngày nghĩ lung tung gì vậy!

"Không... không xấu!" Cô bị dọa nói cũng lắp bắp, "Anh đừng nghĩ bậy!"

Nói thật, vết sẹo trên mặt Trì Liệt chỉ làm anh trông hung hãn hơn, không ảnh hưởng gì đến ngoại hình.

Nét mặt anh vốn cứng rắn, giờ thêm vết sẹo khiến vẻ lười biếng đùa cợt trước kia giảm bớt, phần lạnh lùng xa cách trong tính cách được phóng đại, nhìn rất khó chọc.

Nhưng vẫn rất đẹp trai.

Thậm chí còn thu hút hơn trước.

"Em chắc chắn?" Trì Liệt vẫn còn hoài nghi: "Nhưng Đại Hổ nói em không thích kiểu như vậy."

Sáng nay trước khi đi, Đại Hổ nói với anh một cách chắc nịch, chị ghét con trai xấu trai, mà vết sẹo trên trán anh nhìn rất xấu.

Dụ Kiến: "..."

Dao chém vào mặt hay vào đầu vậy?

"Anh còn tin lời Đại Hổ!" Cô hoàn toàn bất lực: "Do anh suốt ngày chọc ghẹo em ấy suốt, khoe với em ấy có sẹo mới là đàn ông, em ấy tức giận nên trêu anh thôi!"

Dụ Kiến cũng rất ngưỡng mộ hai anh em này.

Cách nhau cả mười tuổi mà vẫn chọc ghẹo nhau hằng ngày. Mấy hôm trước Đại Hổ bị Trì Liệt lừa tới mê muội, suýt nữa tự làm sẹo cho mình, bị Dụ Kiến phát hiện, đánh một trận ra trò.

Còn tưởng cậu bé sẽ yên ổn vài ngày, không ngờ quay sang trả thù Trì Liệt luôn.

Nhưng dù sao Đại Hổ cũng mới tám tuổi, đầu óc thi thoảng còn lơ mơ.

Còn Trì Liệt năm nay đã gần mười tám rồi!

Cô im lặng nhìn chàng trai với vẻ bất lực, Trì Liệt hiếm khi lúng túng, ho khan một tiếng, cố thay đổi đề tài: "Hôm nay xong thủ tục rồi, không vấn đề gì nữa chứ?"

Dụ Kiến nhẹ gật đầu: "Ừm."

Tiếp theo là thủ tục tố tụng, Bùi Thù giúp tìm luật sư nổi tiếng ở Bình Thành, ủy quyền toàn bộ cho họ. Khi ra tòa chính thức, Dụ Kiến không cần có mặt.

Đây là ý của Viện trưởng Trình, và Dụ Kiến cũng cảm thấy tốt như vậy.

Cô và vợ chồng họ Sầm không có chút tình cảm gì, cô cũng không muốn nghe họ lặp lại hành động đó trước tòa nữa. Mọi việc giao cho pháp luật xử lý, vợ chồng họ Sầm sẽ chịu hình phạt xứng đáng.

Cô gái rũ mắt, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, Trì Liệt vuốt tay cô: "Vẫn buồn à?"

Anh vẫn nhớ đêm tuyết đó, cô ôm gối ngồi dưới gốc cây, thân hình mỏng manh như chạm vào sẽ vỡ. Hình ảnh đó đôi khi xuất hiện trong giấc mơ, khiến anh đau tim sợ hãi cả đêm không ngủ được.

Anh không bao giờ muốn thấy cô đau buồn đến thế nữa.

Lòng bàn tay rộng vững chắc của chàng trai dễ dàng bao bọc lấy tay Dụ Kiến, cô siết chặt tay anh, lắc đầu: "Đã không buồn nữa rồi."

Lúc đầu nghe bản ghi âm, Dụ Kiến thực sự rất đau khổ, nhưng sau đó cô đã hiểu ra, mọi chuyện đã qua rồi.

Nhà của cô là Viện phúc lợi Ánh Dương, người thân của cô là viện trưởng Trình, cô Đổng và Đại Hổ, Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi không hề liên quan đến Dụ Kiến, cô thậm chí còn không đổi họ.

Dụ Kiến nghĩ vậy, bỗng mỉm cười.

Trì Liệt ngạc nhiên: "Nghĩ gì mà vui thế?"

Dụ Kiến phất tay: "Không có gì, em chợt nhớ, Sầm Thanh Nguyệt từng nói em không đổi tên họ, không thể coi là người nhà họ Sầm."

Lúc đó Dụ Kiến còn hơi não nuột, giờ nghĩ lại, có lẽ là số mệnh an bài.

Cả đời này, cô sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với họ Sầm.

Viện trưởng Trình làm xong thủ tục, cục cảnh sát bố trí xe cảnh sát đưa bọn họ về viện phúc lợi.

Đại Hổ đang vui vẻ làm người tuyết với bạn, thấy Trì Liệt và Dụ Kiến cùng xuống xe, lập tức hốt hoảng, bỏ dở nửa người tuyết, lộp bộp chạy vào nhà.

Trì Liệt gọi phía sau: "Nhóc con, mau đứng lại cho anh!"

Đại Hổ như quả cầu nhỏ nhe vậy lập tức chạy nhanh hơn.

Trì Liệt tất nhiên không thể so đo với một đứa trẻ, thấy Đại Hổ một mạch chạy biến vào ngôi nhà sơn trắng, anh cũng không đuổi theo, hai tay đút túi quần, nhướng mày: "Thằng nhóc này càng ngày càng thông minh."

Trông không còn bộ dáng lơ mơ nữa.

Chưa dứt lời, cô gái bên cạnh anh ngước lên, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

Dụ Kiến không nói gì, nhưng Trì Liệt hiểu, đó là ám chỉ anh ngu ngốc, lại bị Đại Hổ lừa.

"Anh chỉ lo thôi mà." Anh cười: "Còn nếu như..."

Chính Trì Liệt cũng cảm thấy đàn ông có vết sẹo không sao cả, nhiều năm qua, anh đã có vô số vết thương trên người, chưa bao giờ để tâm.

Nhưng anh sẽ để ý đến quan điểm của Dụ Kiến.

Chàng trai cười rất thờ ơ, nhưng giọng điệu lại hơi nghiêm túc, Dụ Kiến mím môi, nói nhỏ: "Anh lại gần đây."

Trì Liệt nghe lời cúi xuống: "Hả? Sao vậy?"

Anh tưởng Dụ Kiến muốn nói chuyện riêng, nhưng vừa cúi xuống, cánh tay cô đã vòng qua cổ anh. Trì Liệt tự nhiên cúi đầu xuống, chưa kịp phản ứng, lông mày bỗng cảm nhận có gì đó mềm mại lướt qua.

Chính xác không sai.

Cô hôn lên vết sẹo trên trán anh.

Nhẹ nhàng, âu yếm, lưu luyến như lông vũ quét qua.

"Anh yên tâm." Dụ Kiến ôm Trì Liệt, thì thầm, "Em đã hứa với anh rồi, dù anh thay đổi thế nào, em vẫn luôn thích anh."

*

Sau kỳ nghỉ đông, khi vào học, vết sẹo trên mặt Trì Liệt gây nên một phen xôn xao trong lớp.

Bàn tán xong, mọi người lại làm việc của mình, không ai để tâm đến vết thương của anh.

Nhưng Thẩm Tri Linh bí mật nói với Dụ Kiến: "Cậu không biết đâu! Những bạn nữ bên lớp khác đều bảo anh Liệt càng ngày càng đẹp trai! Cậu phải canh chừng cậu ấy cho kỹ, không thì bị cướp mất đấy!"

Mặt mày thiếu niên sắc bén, vết sẹo càng khiến anh có vẻ lạnh lùng cứng rắn hơn so với bạn cùng trang lứa, cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Dụ Kiến không để tâm lắm đến điều đó.

Ngược lại, Trì Liệt hơi khó chịu, bí mật sai Tiền Tư Vực đến giải thích mấy lần: "Bạn học Dụ Kiến yên tâm! Anh Liệt tôi đạo đức tốt lắm! Cậu xem tôi giúp anh ấy từ chối thư tình, hai chân chạy mòn cả ra... Ui da! Thẩm Tri Linh, em nhéo chân tôi làm gì!"

Thẩm Tri Linh: "..."

Nhanh câm miệng lại đi!

Trì Liệt có biết cậu đến phá đám không!

Học kỳ hai lớp 12, sắp bước vào giai đoạn căng thẳng và bận rộn nhất, bài tập và đề thi liên tục được phát ra, thời gian trôi đi càng lúc càng nhanh.

Chỉ là chớp mắt, cây đa trong viện đã um tùm lá xanh, bóng mát che phủ gần hết sân trước.

Đã sang tháng Năm rồi.

Trời chưa vào hạ, vẫn đang cuối mùa xuân, nhưng nhiệt độ đã tăng dần.

Dụ Kiến đi từ bến xe buýt về viện phúc lợi, đoạn đường không dài, nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Cô Đổng đang dọn dẹp trong sân, ngẩng đầu thấy cô: "Tuần này về sớm thế?"

Dụ Kiến mỉm cười nhẹ: "Hôm nay em tan học sớm, đường cũng không kẹt xe."

Sau khi nhập học, để đi lại thuận tiện, Dụ Kiến vẫn ở ký túc xá trường, giống như trước, mỗi tuần về một lần.

"Ồ." Cô Đổng gật đầu, rồi hỏi: "Trì Liệt tuần sau mới về à?"

Dụ Kiến hơi ngượng: "Ngày mai, ngày mai anh ấy về rồi ạ."

Một số chuyện tuy cô không nói ra, nhưng Viện trưởng Trình và các cô giáo cũng hiểu rõ, thấy Trì Liệt khá tốt, nên cứ để hai đứa nhỏ tự do. Cô Đổng giờ nhìn Trì Liệt như con đẻ, lo lắng cho anh đủ thứ, thậm chí cả bữa cơm không ăn ở viện cũng phải hỏi cho rõ ràng.

Ba ngày trước, Trì Liệt cùng Bùi Thù đi Thân Thành tham gia vòng chung kết cuộc thi lập trình quốc tế.

Theo lịch thi đấu, vài giờ nữa sẽ có kết quả.

Quả nhiên, còn chưa kịp ăn cơm, Dụ Kiến đã nhận được cuộc gọi.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm thấp, thoải mái, nhàn nhã: "Đoán xem bọn anh đạt hạng mấy?"

Dụ Kiến ngồi trước bàn học, gió từ cửa sổ lừa vào, cô nghe tiếng chúc mừng huyên náo bên kia, khóe miệng nhếch lên: "Chắc chắn là hạng nhất."

Giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng rất tự tin, Trì Liệt cũng mỉm cười: "Tin tưởng anh như vậy à?"

"Anh rất giỏi giang."

Cô cười dịu dàng.

Thi liên tiếp vài tiếng đồng hồ, thần kinh căng thẳng, Trì Liệt bây giờ có phần mệt mỏi, nhưng nghe giọng Dụ Kiến, mặt mày anh chìm trong sự dịu dàng.

"Đừng lo cho anh." Anh nói: "Sáng mai anh và Bùi Thù lên máy bay bay về."

Nghe anh nói vậy, Dụ Kiến hoàn toàn yên tâm: "Được."

Ban đầu, biết chung kết diễn ra ở Thân Thành, cô có phần lo lắng. Cuối cùng Trì Liệt vẫn sinh ra ở đó, cha anh, gia đình cũ của anh đều ở Thân Thành. Mặc dù chỉ quay lại dự thi, cũng khó tránh không xảy ra chuyện.

Có một thời gian, Dụ Kiến thậm chí muốn xin nghỉ học, đi cùng anh.

Cuối cùng bị Trì Liệt ngăn lại: "Không cần đâu, anh thi xong là về ngay, sẽ không gặp ông ấy."

Trì Liệt thực sự không có ý định đó.

Với hoàn cảnh hiện tại của anh, chỉ là học sinh bình thường, ngay cả khi trở lại nhà họ Trì, anh cũng không có tiếng nói nào. Cha anh vẫn sẽ đối xử với anh như trước, coi anh như món đồ bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ, không quan tâm.

Trì Liệt rất rõ điều này.

Vì vậy anh sẽ không gặp cha mình vào lúc này.

"Anh mua bánh hồ điệp về cho em." Trì Liệt còn muốn nói thêm vài câu, thấy Bùi Thù phất tay gọi anh ở không xa, anh chỉ kịp nói nhanh: "Đây là món anh rất thích ăn khi nhỏ, còn việc gì nữa, anh gác máy nha."

Điện thoại bị cúp.

Dụ Kiến đặt điện thoại xuống, trong đầu hiện lên hình ảnh Trì Liệt nhỏ xíu ngồi ngoan ngoãn gặm bánh hồ điệp, không kìm được mỉm cười.

*

Trì Liệt và Bùi Thù trở lại khách sạn, thời gian đã rất muộn.

Hai người không quá bất ngờ với kết quả hôm nay, dù sao đây chỉ là một cuộc thi, sau khi đoạt giải vẫn còn con đường dài phía trước.

Trì Liệt vẫn còn một số dự án chưa hoàn thành, đang kiểm tra, Bùi Thù cầm lon nước ngồi cạnh anh.

"Trì Liệt, có chuyện này tôi phải nói với cậu."

Bùi Thù nghiêm túc nói, Trì Liệt ngẩng đầu: "Hả?"

"Chuyện lúc trước, cậu tham gia dự án đó, phía bên kia rất hài lòng." Bùi Thù nói, "Sau đó lãnh đạo cấp cao xem qua, nói có vài dự án quan trọng khác, muốn cử người đi làm riêng, cậu hiểu đấy, loại bí mật ấy."

Bùi Thù nói có phần mơ hồ, Trì Liệt nghe hiểu ý liền nhướng mày: "Anh đừng nói giỡn."

Anh chắc chắn Bùi Thù không giao cho anh dự án liên quan bí mật quốc gia, việc này Bùi Thù cũng không dám làm tùy tiện, làm sao bỗng dưng được lãnh đạo trên xem trọng.

Bùi Thù phất tay: "Tôi không đùa, thật đấy."

"Họ liên lạc tôi từ hai ngày trước rồi, hôm nay cũng có người đến xem chúng ta thi đấu, tôi sợ ảnh hưởng đến cậu nên chưa nói.

Điều kiện họ đưa ra rất tốt, chỉ vài năm thôi, tôi nghe nói nếu phải đi, cuộc sống bình thường chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng sau khi kết thúc, đãi ngộ rất tốt, cậu có muốn cân nhắc không?"

Bùi Thù nói xong, im lặng, cho Trì Liệt thời gian suy nghĩ. Dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, anh nhất định phải bình tĩnh cân nhắc.

Kết quả, chàng trai trả lời nhanh chóng: "Không đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.