Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 62:




Tháng năm, đại học Bình Thành.

Khi buổi họp nhóm kết thúc, giáo sư nhìn Dụ Kiến: "Điện thoại em reo cả buổi sáng rồi đấy, mau nghe đi. Em trai em lại đánh nhau à?"

Ông vừa nói xong, mọi người đều bật cười, Dụ Kiến hơi đỏ mặt, cầm điện thoại vội vã chạy ra hành lang.

Mở màn hình ra, quả nhiên là số điện thoại quen thuộc của tiểu Lưu ở đồn cảnh sát.

Nếu xét theo độ tuổi, bây giờ tiểu Lưu đã là đại Lưu, còn xét về chức vụ, thì phải gọi một tiếng đội trưởng Lưu.

"Không có gì đâu, chỉ là sáng nay em trai em lại đánh nhau với bọn nhóc bên kia. Không ai bị thương, cũng không xước da không chảy máu gì, anh nói vài câu rồi cho về học rồi. Nhưng anh thấy có vẻ nó không cam tâm, cuối tuần này em về thì nói chuyện với nó thêm đi nhé."

Dụ Kiến biết ngay sẽ thế mà: "Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn đội trưởng Lưu."

"Sao lại gọi là đội trưởng Lưu, làm như người lạ vậy." Đội trưởng Lưu cười trong điện thoại: "Thôi, anh còn có việc, không nói nữa."

Dụ Kiến cúp máy, quay lại văn phòng.

Giáo sư vẫn chưa đi, thấy cô bước vào, ông thở dài lắc đầu: "Tôi mới nói với mấy chị của em xong, bọn tôi quanh năm theo sát trẻ con, nghiên cứu chúng suốt, nhưng con cái mình thì vẫn cứ nghịch ngợm."

Dụ Kiến nghe câu đó cũng bất lực: "May mà chưa có chuyện gì, nếu không em và bà sẽ lo lắng chết mất."

Sau khi thi đại học, với thành tích thủ khoa môn khoa học tự nhiên, Dụ Kiến dễ dàng đỗ vào đại học Bình Thành. Cô không học mấy ngành hot như tài chính hay tin học, mà chọn ngành tâm lý học khá kén việc làm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được học thẳng lên nghiên cứu sinh cùng với giáo sư hiện tại. Giáo sư chuyên nghiên cứu về sự phát triển tâm lý ở trẻ em và các thanh thiếu niên, mấy tiền bối trong nhóm đa phần cũng theo hướng này.

Nên nói quanh năm theo sát trẻ con cũng không hề sai.

"Thôi, đã gọi điện rồi thì em về xem sao." Giáo sư vốn tốt bụng, lại thường hay đối xử tử tế với sinh viên: "Cho em nghỉ một ngày, ngày mai quay lại nhé."

Dụ Kiến hơi xấu hổ nhưng vẫn cảm ơn giáo sư: "Vậy em đi trước ạ."

Cô xoay người, đàn em năm nhất bên cạnh cười đùa: "Đúng là thầy cưng chị nhất nhỉ, tụi em gộp lại cũng không bằng chị đâu."

"Nếu em dễ thương như con bé thì tôi cũng sẽ cưng em thôi!" Giáo sư cười chọc cậu: "Ít nhất học tiếng Anh trước đã, khỏi phải cầu cứu anh chị sửa bài luận cho hoài!"

Dụ Kiến đã ra cửa, nghe giáo sư khen ngợi trình độ tiếng Anh của mình, bước chân cô chợt dừng lại.

Sau đó bình thản bước tiếp.

Ra cổng tây là ga tàu điện ngầm, Dụ Kiến lên tuyến số năm hướng về khu phố cũ.

Đầu tháng năm, thời tiết không quá nóng, nhưng trên tàu đã bật máy điều hòa. Không phải giờ cao điểm, toa cũng không đông người lắm.

Dụ Kiến ngồi đại một chỗ, nhìn ra đường hầm bên ngoài cửa sổ, cô lại nhớ đến lời giáo sư nói.

Năm nay là năm thứ hai nghiên cứu sinh, ngoài việc được các em ở viện gọi là chị ra, Dụ Kiến còn trở thành đàn chị trong mắt mọi người.

Bao nhiêu năm trôi qua, không biết từ lúc nào, Dụ Kiến đã không còn là cô bé ngày nào phải thuê gia sư dạy kèm tiếng Anh nữa.

Kỹ năng nói và viết của cô rất tốt, thỉnh thoảng các anh chị trong nhóm nộp báo cáo, còn phải nhờ cô chỉnh sửa qua.

Nhưng đôi lúc nửa đêm, mỗi khi đọc tài liệu tiếng Anh, cô lại nhớ đến khoảng sân nhỏ có hàng cây hòe cùng giàn nho trĩu quả ấy.

Dưới ánh đèn ấm vàng của phòng khách, có một chàng trai từng đứng sau lưng cầm tay, kiên nhẫn phân tích từng câu cho cô nghe.

Trì Liệt đã đi hơn sáu năm.

Còn hai tháng nữa là tháng Bảy, đủ bảy năm cô không gặp anh.

Gần bảy năm qua, giống như đã nói, không điện thoại, không nhắn tin, thậm chí cô còn không thể nghe được một lời từ người khác về anh.

Chàng trai mặt mày sắc nét, vẻ lạnh lùng đó đã biến mất.

Có lúc, Dụ Kiến cũng nghi ngờ, thật ra vốn dĩ Trì Liệt không hề xuất hiện trong cuộc đời cô.

Dù sao bảy năm là quá dài, mỗi lần cố nhớ về năm lớp mười một ấy, những gì còn lại chỉ là ánh nắng chói chang mùa hè, tiếng ve ồn ào và một ngày bị bắt ngồi xuống đất, nhìn nửa bao kem đậu xanh tan chảy.

Những mảnh vụn ký ức đó chồng chất lên nhau, che phủ khuôn mặt anh. Theo năm tháng, càng ngày càng nhiều, dần dần, những mảnh ký ức cùng với kem đậu xanh tan ra, nhòa nhạt, không thể nhìn rõ.

Họ có còn gặp lại nhau không?

Dụ Kiến nghĩ.

Mặc dù năm đó Trì Liệt rời đi, cô bảo anh rồi sẽ có ngày gặp lại. Nhưng mỗi một năm trôi qua, giờ đây, Dụ Kiến cũng không dám chắc.

Có lẽ lúc đó, không phải cô đang an ủi anh, mà là đang tự an ủi chính sự lo sợ và bất an của mình.

Tiếng thông báo tới trạm vang lên, Dụ Kiến dừng dòng suy nghĩ.

Ra khỏi ga, cô mượn một chiếc xe đạp công cộng, men theo hàng cây phượng hai bên đường đi về phía viện phúc lợi.

Chưa kịp ra khỏi tán cây, điện thoại lại reo lên.

"Dụ Kiến, em rảnh không?" Vẫn là điện thoại của đội trưởng Lưu: "Em trai em vừa đánh nhau ở trường, bể đầu người ta rồi. Bà cũng lớn tuổi rồi nên anh không dám nói, em qua đồn dẫn nó về đi.”

Dụ Kiến chỉ muốn thở dài: "Em biết rồi, cảm ơn đội trưởng Lưu."

Đứa trẻ hồi nhỏ vốn rất dễ thương mà, sao lớn lên lại thế này nhỉ?

Dụ Kiến quẹo qua, không lâu sau đã thấy tòa nhà màu xanh trắng quen thuộc.

Cô để xe ngoài cửa, vào trong chào các cảnh sát rồi đi đến phòng hòa giải.

Mấy năm qua, Dụ Kiến đã đến đây cả chục lần, nên quen thuộc lắm.

Trước khi đẩy cửa vào, cô điều chỉnh lại biểu cảm, lạnh mặt xuống.

"Dụ Xuyên." Dụ Kiến đẩy cửa, nhìn chàng trai khoanh tay ngồi bên bàn: "Em lại đánh nhau à?"

Đúng vậy.

Là Dụ Xuyên chứ không phải Dụ Hải, là Thỏ chứ không phải Đại Hổ.

Đứa trẻ khiến mọi người đau đầu nhất bây giờ ở viện là Thỏ, đứa bé vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất viện, mỗi ngày thường không nói quá một câu.

"Chị..."

Rõ ràng là Thỏ đánh nhau nhưng Đại Hổ lại đứng khuất trong một góc tường, thấy mặt Dụ Kiến, cậu hơi sợ: "Dụ Xuân không cố ý đâu chị."

"Trong miệng em lúc nào cũng không cố ý cả."

Dụ Kiến mất kiên nhẫn với hai đứa này rồi: "Tháng một đánh nhau là tại người ta kiếm chuyện, còn tháng ba là do bị chửi, nói xem, hôm nay lại là lý do gì nữa?"

Thỏ vẫn im lặng khoanh tay.

Đại Hổ liếc cậu một cái rồi nói nhỏ: "Hình như tại bọn họ nói em là đồ ngốc."

Dụ Kiến vừa nghe đã hiểu.

Cô nhìn Đại Hổ, bình tĩnh nói: "Vậy em có nghĩ mình là đồ ngốc không?"

Thật ra lúc Đại Hổ mới sinh do bị thiếu oxy nên cũng có ảnh hưởng một chút. Nhỏ không rõ nhưng lớn lên đúng là phản ứng của cậu có chậm hơn người khác thật.

Trí thông minh thì không có vấn đề gì, chỉ là phản ứng chậm nên đôi lúc không hiểu người ta nói gì thôi.

Đại Hổ lắc đầu: "Tất nhiên là không rồi!"

Kì thi giữa kì cậu đứng top mười trong lớp đó, sao có thể là đồ ngốc được!

"Vậy là được rồi." Dụ Kiến muốn vỗ đầu Đại Hổ, nhưng cậu bé mười bốn tuổi đã bắt đầu cao lớn, nên cô chỉ đành vỗ nhẹ lên cánh tay cậu.

"Những lời họ nói đều không đúng, em đừng để ý tới."

Đại Hổ gật đầu: "Em hiểu rồi!"

Cái gì khác em không rõ, nhưng lời chị nói nhất định là đúng!

"Cha mẹ phía bên kia có việc nên buổi tối họ mới về, đến lúc đó có thể sẽ phải gặp mặt nói chuyện." Đội trưởng Lưu nói xen vào.

"Tôi đã hỏi rõ rồi, quả thực đối phương chọc trước, nhưng bên chúng ta cũng đập vỡ đầu bên đó, không phải là hoàn toàn không có trách nhiệm."

Dụ Kiến gật đầu: "Em hiểu rồi, cảm ơn đội trưởng Lưu."

Vết thương của đối phương cũng không nghiêm trọng lắm, đã băng bó ở bệnh viện rồi được thầy giáo đưa về nhà rồi. Cha mẹ không về kịp nên đội trưởng Lưu bảo Dụ Kiến cứ dẫn Thỏ và Đại Hổ về trước đi.

Mọi chuyện để nói sau.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Thỏ không nhìn ai mà cúi đầu bỏ tay vào túi đi trước.

Đại Hổ ngoan ngoãn đi cạnh Dụ Kiến.

Dụ Kiến nhìn theo bóng lưng Thỏ, khẽ thở dài.

Thực ra cô hiểu, tại sao Thỏ lại trở nên như vậy.

Những năm qua, tình hình an ninh ở khu phố đã tốt hơn trước rất nhiều, không còn bọn côn đồ giống tóc đỏ nữa. Các em ở viện có thể thoải mái ra đường, không sợ bị truy đuổi.

Nhưng bóng ma trong quá khứ không dễ gì mà gột rửa.

Hồi nhỏ Thỏ ít nói, trông ai cũng có thể bắt nạt. Nên khi lớn lên, cậu học cách tự bảo vệ và phản kháng, nhưng với suy nghĩ còn chưa trưởng thành, nên mới không thể kiểm soát được hành động.

Về lâu về dài, thói quen hay gây gổ đánh nhau dần dần hình thành.

Thật ra Thỏ không chủ động gây sự với ai, nhưng nếu người khác đã chọc trước hay đụng tới ai trong viện, nhất định cậu sẽ xông lên lập tức đánh ngay.

"Họ nói Đại Hổ như vậy là sai, nhưng em cũng không thể cứ dùng bạo lực để giải quyết."

Dù sao cũng là em trai cùng lớn lên, Dụ Kiến rất nhẫn nại với Thỏ: "Em có thể nói với thầy cô, phụ huynh, hoặc là nói với chị, đánh nhau không phải cách duy nhất đâu."

Dụ Kiến nói suốt đoạn đường, Thỏ chỉ bỏ tay vào túi, tiếp tục đi.

Có lẽ nghe chán, một lúc sau, cậu lẩm bẩm: "Ngày xưa anh ấy cũng thế mà, lúc đó sao chị không cấm?"

Trong con hẻm vắng, giọng chàng trai hơi bất mãn.

Dụ Kiến dừng bước.

Đại Hổ thì hoàn toàn mơ hồ: "Anh? Anh nào?"

Lúc ấy cậu còn quá nhỏ, lại đầu óc kém, nên nhiều năm qua, cậu đã quên hết mọi thứ về Trì Liệt.

Dụ Kiến không nói gì.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô gần như không nghe ai nhắc đến Trì Liệt nữa - những năm đầu, viện trưởng Trình và cô Đổng vẫn thỉnh thoảng nhắc về anh, nhưng càng về sau, mọi người cùng thống nhất sẽ im lặng, sợ nhắc đến Trì Liệt sẽ làm Dụ Kiến buồn, nên đã nhất trí sẽ không đề cập tới nữa.

Ba bốn năm rồi.

Đây là lần đầu tiên Dụ Kiến nghe người khác nhắc đến anh.

Những nghi ngờ từng xuất hiện trong vô vàn đêm khuya lập tức bị phá vỡ -

Thì ra chàng trai mặt mũi sắc bén cùng nụ cười lười biếng ấy, quả thực từng xuất hiện trong cuộc đời Dụ Kiến. Anh đã bước qua con hẻm lót gạch xanh, vượt qua mùa hè nóng rực, qua tuổi mười sáu của cô, rồi lặng lẽ ra đi.

Sạch sẽ.

Không để lại dấu vết gì.

Thỏ vừa nói ra đã hối hận, cậu dừng bước, quay lại: "Chị, xin lỗi, em..."

Dụ Kiến cắt ngang: "Thôi, đừng nói nữa."

Dụ Kiến im lặng một lúc rồi nói: "Hồi đó chị cũng cấm anh ấy đánh nhau mà, chỉ là lúc đó em còn nhỏ quá nên không biết thôi."

Giọng cô lạnh lùng, lần này, Thỏ không dám lên tiếng nữa.

Đại Hổ nhìn sắc mặt Dụ Kiến, rốt cuộc cậu cũng không hỏi là anh nào.

Trong viện ít con trai, bọn trẻ lại chỉ cách nhau vài tuổi. Nên những năm qua, Đại Hổ chưa từng gọi ai bằng anh cả. Chỉ là khi Thỏ nói vậy, đột nhiên cậu lại nhớ đến khoảnh khắc mình từng đi bắt sâu.

Kỳ lạ thật.

Hôm nay liên tiếp hai lần nhớ đến Trì Liệt, tâm trạng của Dụ Kiến không tốt cho lắm.

Trên đường về, cô không nói gì, hai đứa em cũng ngoan ngoãn im lặng.

Gần đây, khu phố đang cải tạo đô thị, nhiều con hẻm được sửa sang lại. Nên đường tắt từ đồn cảnh sát về viện chỉ còn cách duy nhất là phải vòng ra phía sau thì mới quẹo vào được cổng chính phía trước.

Ba chị em men theo con hẻm, đến khúc quẹo, bỗng thấy có người đang chuẩn bị trèo qua tường.

Để đảm bảo an toàn cho các bé, sau này viện trưởng Trình đã cho nâng bức tường lên cao thêm, còn thêm cả hàng rào sắt trên đỉnh nữa.

Ngay cả Trì Liệt cũng không thể dễ dàng vượt qua.

Những năm qua, không ít mấy đứa nhóc phá phách muốn gây sự bị kẹt trên tường, đã giúp đội trưởng Lưu tăng thành tích kha khá.

Vậy nên, ban ngày ban mặt mà có người muốn trèo vào như này, đúng thật là kỳ lạ.

Đang là buổi sáng chứ không phải ban đêm. Có cổng lại không đi, người đó đưa tay lên túm lấy hàng rào sắt trên đỉnh. Chân dài eo mảnh, mặc vest chỉnh tề, nhìn từ sau trông cũng không giống mấy kẻ vô lại lắm.

Đã túm được hàng rào, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa là có thể trèo qua.

Lúc này Thỏ lập tức lao tới: "Xuống đây!"

Không cho phép ai làm hại các bé trong viện, Thỏ nắm chân tên đó kéo xuống rồi không suy nghĩ, đấm mạnh vào bụng: "Mày dám bắt nạt người khác nữa không!"

Đấm hai cái, Thỏ muốn xem là ai mà dám to gan như vậy.

Thì chợt sững người.

Toàn thân tê dại, cậu không biết phải làm sao, quay lại, cậu thấy Dụ Kiến cách đó vài bước cũng đứng hình.

Dụ Kiến từng tưởng tượng ra rất nhiều khung cảnh khi gặp lại.

Sau khi xong việc, cô rời phòng thí nghiệm. Vừa mở cửa thì đúng lúc đối mặt với người đàn ông đang đứng trên hành lang. Ánh mặt trời tháng Bảy rọi vào, hai người sững sờ một lúc, sau đó cô lao vào vòng tay anh.

Hoặc một ngày nào đó, cô Đổng bỗng gọi điện đến bảo nhất định tối nay phải về ăn cơm. Khi bước vào viện, cô thấy anh đứng dưới gốc cây đa. Bóng cây phủ lên đôi mắt đen, dịu dàng đẹp đẽ.

Dụ Kiến đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng, lãng mạn, bình dị, mộng mơ, giản đơn.

Nhưng cô chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh trước mặt.

Giống như lần đầu cô gặp anh, mới bị Thỏ đấm vài cái, anh ôm bụng cúi đầu tựa vào tường, mái tóc đen che khuất đôi mắt.

Gió nhẹ thổi qua.

Tóc mai bị thổi bay, lộ ra vết sẹo, anh vẫn ôm bụng, ngước mắt nhìn sang.

Trì Liệt bị đánh oan một trận, vừa định xem tên nào dám đánh mình, thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc điềm tĩnh.

"Trì Liệt."

Dụ Kiến cố gắng bình tĩnh: "Bao nhiêu năm rồi, anh vẫn không thể thay đổi cách xuất hiện nhỉ?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.