Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 68:




Sau khi Trì Liệt trở về, cuộc sống của Dụ Kiến dường như cũng không thay đổi nhiều so với lúc trước.

Trong tuần, cô ở lại phòng thí nghiệm, cuối tuần vẫn về viện phúc lợi như cũ, có lúc sẽ ra ngoài khảo sát với giáo sư hoặc thi thoảng lại nhận được cuộc gọi của đội trưởng Lưu ở đồn cảnh sát.

Cuộc sống sinh viên bận rộn, sau một thời gian các chủ đề hot trên diễn đàn cũng dần lắng xuống. Mọi người đều bận việc riêng của mình, không còn mấy ai quan tâm đến chuyện tình cảm của họ nữa.

Chỉ có đàn em và tiền bối trong phòng thí nghiệm vẫn thích trêu chọc mỗi khi Trì Liệt đến đón cô: "Nhanh lên! Giáo sư Trì nhà chị đang đợi bên ngoài kìa!"

Dụ Kiến thật sự không biết phải làm sao với hai người này.

Công việc hôm nay đã xong, Đội trưởng Lưu cũng vừa gọi tới, nên cô quyết định không ở lại phòng thí nghiệm nữa. Mà thu dọn đồ chuẩn bị rời đi.

Hôm nay là thứ Sáu.

Trì Liệt định sẽ ăn tối với Dụ Kiến rồi mới về viện phúc lợi. Anh đang chọn nhà hàng trên điện thoại, thì nghe thấy tiếng dép lệch xệch của cô gái.

Có vẻ như có chuyện gấp, cô chạy đến trước mặt anh, gấp gáp hơn bình thường: "Không ăn nữa, đội trưởng Lưu vừa gọi cho em."

Trì Liệt đặt điện thoại xuống, nhướng mày: "Sao, Thỏ lại đánh nhau nữa à?"

Dụ Kiến chỉ nghĩ đến chuyện này là lại chán nản, cô gật đầu: "Vâng."

Sau lần bị Trì Liệt mắng, Thỏ ngoan ngoãn được vài ngày rồi lại chứng nào tật nấy. Thời tiết mùa hè nóng nực, lửa giận trong người cậu lại bốc lên.

Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, còn chưa có kết quả mà Thỏ đã đánh nhau như vậy rồi.

"Đứa trẻ này..."

Trì Liệt cũng không biết phải làm sao.

Anh nhớ lại, đây từng là đứa bé ngoan ngoãn và nghe lời nhất viện đó sao.

Thỏ bị đội trưởng Lưu gọi đến đồn cảnh sát nên Dụ Kiến không thể không đi.

Hai người đành hủy bỏ kế hoạch ăn tối, vội vã trở về khu phố cũ.

Lần trước, Thỏ còn chịu lắng nghe vài lời của Trì Liệt.

Nhưng lần này, cậu không nghe lời ai cả, thậm chí còn đập cửa bỏ đi khi Dụ Kiến định lên tiếng, chạy mất không quay đầu lại.

Trì Liệt lập tức nhíu mày.

Anh định đuổi theo, nhưng bị Dụ Kiến cản lại: "Thôi, bây giờ anh nói nó cũng không nghe."

May mà có Đại Hổ chạy theo, chắc chắn sẽ không có chuyện gì lớn đâu.

Thỏ chạy nhanh như tên lửa, biến mất không dấu vết.

Dụ Kiến và Trì Liệt chỉ có thể dọc theo con ngõ nhỏ, từ từ đi về phía viện phúc lợi.

Đã vào mùa hè, cuối tháng sáu, nhiệt độ dần lên cao.

Chiều hè oi bức, không khí nóng nực, cơn gió thổi từ đầu đường đến cuối ngõ, nhẹ nhàng làm tà váy của cô gái bay phất phơ.

Hai người đi song song, một lúc sau, Trì Liệt hỏi: "Bây giờ ở đây hết mấy bọn côn đồ rồi mà, thằng bé đi đánh nhau với ai vậy?"

Nếu như cách đây mấy năm, thì Trì Liệt còn có thể hiểu.

Ở khu phố cũ trước kia, khắp ngõ ngách đều có thể bắt gặp những tên côn đồ lêu lổng, vô công rỗi nghề. Ngày đầu tiên anh chuyển đến, cũng bị tóc đỏ cắm cho một nhát.

Nhưng bây giờ, chẳng những không còn tên nào dám cầm dao đâm người.

Mà sau một đợt trấn áp tội phạm, cải tạo lại cảnh quan đô thị, khu phố hiện tại thậm chí còn khó tìm thấy mấy quán net đen, huống chi là những tên du côn lang thang kiếm chuyện như trước đây.

Thế Thỏ đánh lộn với ai vậy?

Trì Liệt hỏi một cách khó hiểu, còn Dụ Kiến chỉ muốn thở dài.

"Có lẽ nó vẫn còn nhớ những chuyện xảy ra lúc nhỏ." Nghĩ một lúc, cô nói: "Trước đây, hầu như bọn trẻ trong viện đều từng bị bắt nạt."

Trong những năm tình hình an ninh kém, trẻ mồ côi trong viện luôn là đối tượng bị bắt nạt và lạm dụng.

Không giống những đứa trẻ khác, bị bắt nạt xong có thể chạy về tìm người lớn tố cáo. Nhưng còn chúng, mỗi khi gặp đám côn đồ trên đường, ngoài việc chạy thục mạng thì cũng không làm được gì.

Không cha không mẹ, không ai che chở.

Chúng là những đứa trẻ mà ai cũng có thể giẫm đạp lên.

Kỹ năng chạy trốn của Dụ Kiến cũng được rèn luyện từ những năm tháng ấy.

Cho đến bây giờ, mỗi năm trong viện tổ chức thi đấu thể thao, cô vẫn luôn dựa vào thành tích chạy nước rút xuất sắc mà giành cốc giữ nhiệt và vở ghi chép cho mọi người trong nhóm.

Tuy nhiên, bây giờ Dụ Kiến đã không còn để tâm đến những chuyện đó nữa rồi.

Nhưng Thỏ thì khác, cậu từng phải cố gắng lẩn trốn, im lặng chờ đợi bọn côn đồ đi xa. Cảm giác bất an và sợ hãi lúc đó.

Dụ Kiến thản nhiên nói, Trì Liệt hơi nhíu mày.

Anh nhìn cô một cái, không nói gì mà chỉ đưa tay, nhẹ nhàng móc lấy đầu ngón tay cô.

Trong gió đêm, động tác của anh thật nhẹ, cẩn trọng và lo lắng.

Dụ Kiến bật cười: "Được rồi, anh đừng lo, em thật sự không còn để tâm nữa"

So với việc phải nghĩ quá nhiều về chuyện bị bắt nạt lúc trước, bây giờ cô nên lo làm thế nào để dạy dỗ Thỏ thì hơn. Hơn nữa sau khi về viện, phải giải thích thế nào với viện trưởng Trình về chuyện hôm nay đây.

Viện trưởng Trình đã lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng hạn chế.

Bà không còn có thể ngày đêm chạy ra ngoài gây quỹ như xưa, cũng không thể quản nổi mấy đứa trẻ ngày càng nghịch ngợm trong viện.

Nhưng may là, bọn trẻ vẫn sống rất tốt.

Hàng năm chính phủ đều gửi trợ cấp cho viện, bọn côn đồ thì đã biến mất. Nên các bé sẽ không phải lo bị đánh đập trên đường hay bị theo dõi chửi rủa sau giờ tan học nữa, chúng đã có thể vui vẻ cặp sách đến trường, rồi vui vẻ trở về nhà.

Cây đa trong viện càng lúc càng sum sê.

Tiếng cười nói ầm ĩ của trẻ con dần sôi nổi náo nhiệt.

Dụ Kiến đi chậm rãi vào viện, tay cô vẫn được Trì Liệt nắm chặt.

Cô vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích với viện trưởng Trình thế nào, thì vừa ngẩng đầu, đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc bất ngờ xuất hiện dưới tán cây sum sê.

Dụ Kiến sững người.

Trì Liệt cũng dừng bước.

Sầm Thanh Nguyệt đứng dưới gốc cây, nắm chặt tay, căng thẳng nhìn họ vài lần.

Sau đó cô ta cúi đầu, nhỏ giọng gọi: "Dụ Kiến."

*

Đại Hổ đi lòng vòng ngoài phố theo Thỏ một hồi, cuối cùng mới vất vả thấy cậu trở về viện. Vừa bước vào cổng, cậu đã thấy anh rể đang đứng tựa tay vào lan can.

Vẻ mặt người đàn ông rất khó chịu.

"Anh rể." Dẫu vậy, Đại Hổ vẫn lớn tiếng chạy tới: "Sao anh đứng một mình ở đây, chị đâu?"

Anh không biết Sầm Thanh Nguyệt đến đây để làm gì, bèn lạnh lùng đáp: "Cô ấy đang nói chuyện với chị gái trong phòng."

Dụ Kiến không cho Trì Liệt lên cùng nên anh chỉ đành đợi ở đây.

Đại Hổ không hiểu, cậu vừa ồ lên, vừa trợn mắt: "Hả, thì... thì..."

Mặc dù đầu óc Đại Hổ vốn không nhớ nổi chuyện gì, nhưng cậu vẫn có chút ấn tượng về nhà họ Sầm.

Từ những cuộc trò chuyện lõm của các thầy cô, cậu cũng biết được tình hình của Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi.

Sau khi vụ án được khởi tố và xét xử lần một, vợ chồng bọn họ không chấp nhận kết quả nên kháng cáo, nhưng cuối cùng vẫn bị giữ nguyên phán quyết.

Lúc đó, con trai trưởng đã biệt tích lâu năm của nhà họ Sầm bỗng xuất hiện, tố cáo hai người họ đưa hối lộ cho cán bộ nhà nước nhằm mục đích thương mại.

Sau hơn một năm vật lộn, cho đến khi Dụ Kiến vào đại học, tòa án mới quyết định hình phạt cuối cùng cho vợ chồng Sầm thị.

Tổng hợp nhiều tội danh, bọn họ bị tuyên phạt hơn mười mấy năm tù.

"Vậy chị ta đến tìm chị tôi làm gì?"

Mấy ngày trước Đại Hổ vừa xem phim truyền hình Hàn Quốc xong, mặt cậu tái mét: "Bố mẹ chị ta đã ở tù bao nhiêu năm rồi! Lúc này chạy đến xin tha thứ cũng hơi muộn đấy!"

Đại Hổ gọi vợ chồng Sầm thị một cách thiếu tôn trọng.

Cậu hoàn toàn không coi họ là ba mẹ của Dụ Kiến.

Đại Hổ la hét om sòm, khiến vẻ mặt Trì Liệt càng tệ hơn.

Không biết Sầm Thanh Nguyệt có ý đồ gì, anh đứng trong sân một lúc, sự kiên nhẫn ngày càng cạn dần.

Rốt cuộc lúc anh định đi lên gõ cửa, thì Dụ Kiến và Sầm Thanh Nguyệt bước ra.

Hai người giữ khoảng cách, không gần nhưng cũng chẳng xa.

Thấy Trì Liệt, Sầm Thanh Nguyệt dừng bước, cô ta chỉ im lặng gật đầu với anh, nói thêm vài câu với Dụ Kiến.

Tiếng còi xe bên ngoài cổng vang lên, cô ta mỉm cười với Dụ Kiến rồi rời đi.

"Chị ơi chị ơi..."

Trì Liệt chưa kịp lên tiếng thì Đại Hổ đã chạy đến bên cạnh Dụ Kiến: "Chị ta tới tìm chị làm gì vậy! Có làm khó chị không! Nếu có thì cứ nói em, em bảo Thỏ đánh chị ta cho!"

Dụ Kiến: "..."

Chả trách Thỏ ngày càng hư hỏng!

Hóa ra bên cạnh luôn có một tên chuyên châm ngòi như thế này!

"Em đi lấy hai miếng dưa hấu cho chị đi."

Dụ Kiến không buồn giải thích với Đại Hổ, cô xua tay đuổi cậu đi, thoáng thấy vẻ mặt ngày càng u ám của Trì Liệt, cô chỉ chỉ vào chiếc ghế gỗ dưới gốc cây: "Anh ngồi đi."

Trì Liệt nghe lời ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Dụ Kiến.

Trời đã tối, trên cây treo một chuỗi dây đèn sáng rực.

Dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt cô gái không lộ rõ cảm xúc, bình tĩnh, tự nhiên và điềm đạm, có vẻ chỉ là trao đổi vài câu thông thường với bạn bè thôi.

Nhưng lúc sau cô lại ném ra một quả bom.

"Sầm Thanh Nguyệt nói cô ấy định sang nước ngoài, trước đây gia đình để lại tài sản, hôm nay cô ấy đến đây vì muốn chia cho em một nửa."

Mặc dù Trì Liệt không suy nghĩ lan man như Đại Hổ, nhưng trong đầu anh cũng đoán mò ít nhiều.

Lúc này nghe Dụ Kiến nói vậy, anh sững sờ.

Suy nghĩ một lúc, anh hỏi: "Em có ghi âm không? Cho anh nghe cụ thể cô ta nói thế nào."

Dù anh có tin Sầm Thanh Nguyệt hay không cũng chả sao, nhưng vì gần đây Trì Liệt giao dịch với thư ký Hứa, giải quyết một số vấn đề kinh doanh.

Do quen thói cẩn trọng, anh khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

Dụ Kiến lắc đầu: "Em không ghi âm.”

“Nhưng..." Nghĩ đến những lời Sầm Thanh Nguyệt đã nói, cô cắn môi: "Em tin cô ấy thật lòng."

Thực ra hôm nay Sầm Thanh Nguyệt cũng không nói gì nhiều với Dụ Kiến.

Nói xong chuyện chia tài sản, cô ta im lặng một lúc, không đợi Dụ Kiến lên tiếng mà tự mình mở lời.

"Số tiền này cô cứ nhận đi." Cô ta nói: "Người bị bỏ rơi không phải là cô thì cũng là tôi, cuối cùng vẫn như nhau thôi."

Cho dù là Sầm Thanh Nguyệt hay Dụ Kiến.

Khi vợ chồng Sầm thị đã quyết định vứt bỏ một trong hai để đổi lấy lợi ích, lúc ấy cả hai đều đã không còn là con gái, là người thân trong gia đình.

Mà chỉ như một thứ đồ vật lạnh lẽo, dùng để trao đổi lợi ích.

"Cô ấy nói cũng không sai." Dụ Kiến cười nhẹ: "Nếu ngày xưa họ vứt bỏ Sầm Thanh Nguyệt, thì bây giờ em đã phải chủ động đến tìm cô ấy rồi."

Giả sử Dụ Kiến ở lại nhà họ Sầm.

Cô sẽ không được cảnh sát giải cứu khỏi vụ bắt cóc, sẽ không đến viện phúc lợi Ánh Dương, sẽ không sống trong khu phố cũ đầy bọn du côn, du đãng, cũng sẽ không bị gọi là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.

Cô sẽ là một đứa bé bình thường, được lớn lên dưới sự chăm sóc của cha mẹ.

Dù sao, vợ chồng họ cũng đối xử rất tốt với Sầm Thanh Nguyệt.

Ít nhất sẽ không để cô ta giống như Thỏ, đến tuổi mười bốn mười lăm mà vẫn phải lo sợ chạy trốn vì bị bạo lực và sỉ nhục.

Chỉ có thể thông qua đánh nhau – phương thức giải tỏa căng thẳng một cách thiếu lành mạnh, để bảo vệ chính mình.

Gió đêm thổi qua.

Giọng cô gái quá đỗi bình tĩnh, không chút gợn sóng. Trì Liệt không nhịn được, vươn tay nắm lấy đầu ngón tay cô.

Lòng bàn tay anh rộng rãi, động tác dịu dàng cẩn thận.

Dụ Kiến bật cười.

Cô nghiêng người về phía anh một chút, nắm lại tay anh: "Nhưng em thấy cũng bình thường thôi."

"Em rất thích nơi này."

Dụ Kiến nói nhỏ.

Cô không quên những lần phải chạy trốn trong hoảng loạn vì sợ hãi.

Nhưng khi nhớ về quá khứ, điều Dụ Kiến nghĩ tới trước tiên luôn là những chuyện khác.

Món chè sen mùa hè cô Đổng làm, mấy thùng cam Bà Ngô gửi tới vào mùa đông.

Hay vào những đêm khuya, ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát lặng lẽ chiếu vào cửa sổ. Giọng nói lo lắng nhưng bất lực của Trình Kiến Quân mỗi lần đến khám bệnh cho các bé.

Bao năm trôi qua, từng lời chửi bới tàn nhẫn của bọn côn đồ đã dần phai nhạt.

Mỗi năm Tết Trung thu, bài hát chúc mừng sinh nhật của mọi người lại vang vọng, rõ ràng và vui vẻ.

Dụ Kiến yêu nơi này.

Cô yêu tất cả những người tốt bụng và ấm áp mà cô được gặp ở đây.

Trì Liệt không ngạc nhiên khi Dụ Kiến nói vậy.

Từ ngày anh gặp cô, cô luôn là một cô gái thông minh, lại hơi không thực tế và tốt bụng.

Nếu không, anh cũng sẽ không yêu cô.

"Vậy em có định nhận số tiền này không?"

Trì Liệt vuốt nhẹ đầu ngón tay cô, rồi đưa lên bên môi, cúi xuống hôn nhẹ một cái: "Em muốn nhận không?"

Trì Liệt cảm thấy cô nên lấy.

Cho dù Dụ Kiến đã chẳng còn liên hệ gì với nhà họ Sầm, nhưng việc nhận số tiền này là điều hiển nhiên.

Dù giọng điệu của cô gái có thản nhiên và nhẹ nhàng đến đâu, thì những năm tháng khác biệt so với mọi người kia, rốt cuộc vẫn không thể lấp đầy hay bù đắp bằng tiền bạc.

Dụ Kiến bị cái hôn lên đầu ngón tay của Trì Liệt làm cho đỏ mặt.

Cô trừng mắt nhìn anh: "Anh chú ý chút đi."

Trong sân vẫn còn trẻ con đang chạy nhảy đó.

Ánh mắt cô gái xấu hổ pha lẫn tức giận, Trì Liệt cười thầm: "Ừm."

Anh nắm chặt tay cô, chưa kịp nói gì thì đằng sau gốc cây đa bất ngờ nhô ra một cái đầu: "Phải phải, cuối cùng chị có nhận không?"

"Dụ Hải!"

Dụ Kiến không ngờ Đại Hổ lại trốn sau gốc cây nghe lén, cô giật mình gọi luôn tên đầy đủ của cậu: "Chị bảo em đi lấy dưa hấu kia mà!"

Đứng nghe lén thế là sao?!

Đại Hổ vô tội giơ mâm dưa hấu trên tay lên: "Em lấy rồi."

"Nói thật đi." Cậu chia cho Dụ Kiến và Trì Liệt mỗi người một miếng rồi ngồi bệt xuống trước mặt họ: "Chị, chị có nhận số tiền đó không?"

Đại Hổ còn nhỏ nên suy nghĩ vẫn chưa chín chắn.

Một mặt, cậu cảm thấy vốn dĩ số tiền đó phải thuộc về chị. Nhưng mặt khác, cậu lại nghĩ theo kiểu phim truyền hình, phải cầm chổi đuổi người nhà họ Sầm đi, không lấy một đồng nào.

Dụ Kiến không nói gì, cắn một miếng dưa hấu.

Dưa vừa mới lấy từ tủ lạnh ra, mát lạnh, cô ăn một lúc rồi mở miệng: "Sao không lấy chứ?"

Dụ Kiến và Trì Liệt nghĩ giống nhau.

Nếu Sầm Thanh Nguyệt không chủ động đề cập đến, cô sẽ không đòi hỏi số tiền đó. Nhưng bây giờ Sầm Thanh Nguyệt đã mở lời rồi, hiển nhiên Dụ Kiến cũng sẽ không từ chối.

"Tiền cũng khá nhiều."

Dụ Kiến nhớ lại con số cụ thể, cô bắt đầu hào hứng lên kế hoạch sử dụng: "Có thể sửa lại mái nhà, thay thủy tinh thể nhân tạo tốt hơn cho bà, và xây thêm phòng sinh hoạt trong viện..."

Dụ Kiến vẫn đang đếm ngón tay tính toán.

Lúc này Đại Hổ lập tức phấn khích, cậu quỳ dưới đất, như chó con háo hức nhìn cô.

Đại Hổ không nói gì, nhưng Dụ Kiến hiểu ý cậu.

Cô vươn tay, hung hăng đánh lên trán cậu một cái: "Thế thì từ giờ trở đi, em phải bảo Thỏ ngoan ngoãn đi, cả kỳ nghỉ hè không được đi đánh lộn nữa, vậy thì chị sẽ mua truyện tranh cho em."

"Ok!"

Đại Hổ reo hò: "Chị là tốt nhất! Chị thương em nhất!"

Dụ Kiến suy nghĩ cẩn thận và lên kế hoạch hợp lý cho số tiền này.

Đếm xong từng khoản trên đầu ngón tay, lúc cô ngẩng lên thì thấy Trì Liệt đang nhìn mình.

Anh ngồi im bên cạnh, ánh mắt hơi kỳ quái, khó mà diễn tả thành biểu cảm cụ thể.

Thấy cô nhìn qua, anh liếc mắt nhìn cô: "Em thương Đại Hổ quá nhỉ."

Giọng anh hơi kỳ lạ.

Dụ Kiến chưa kịp hiểu ra.

Sau một lúc, cô sững sờ, bèn giải thích: "Học kỳ này Đại Hổ học giỏi, thật ra em đã muốn thưởng cho nó từ trước rồi."

Không có chuyện cô vừa nhận được tài sản là tiêu xài phung phí đâu.

Dụ Kiến nói xong, cô thấy lúc này biểu cảm của Trì Liệt còn khó hiểu hơn.

"Em tặng quà cho mấy bé trong viện." Anh nhìn cô một cái rồi bắt đầu liệt kê ra từng người: "Bà Ngô, chú Trịnh, đội trưởng Lưu cũng có phần."

Dụ Kiến: "... "

Chết rồi.

Cô có linh cảm không hay về chuyện này.

Quả nhiên, Dụ Kiến còn chưa lên tiếng, giáo sư Trì lạnh lùng đáng sợ ở trường bây giờ lại đang lo lắng thở dài.

"Vậy còn anh?"

Anh nói, giọng buồn bã: "Em không thương anh à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.