Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 69:




Khi nói câu đó, giọng Trì Liệt rất oan ức.

Dù đã hơn hai mươi tuổi, là giáo sư Trì đáng sợ trong mắt các sinh viên.

Nhưng lúc này, với vết sẹo nổi bật trên trán, anh thở dài rồi liếc nhìn Dụ Kiến một cái.

Sau đó quay lưng về phía cô, không nói nữa.

Dụ Kiến: "... "

Chờ đã.

Anh đang làm nũng hả?

Trong chớp mắt, Dụ Kiến không phản ứng kịp.

Cô lúng túng, cố giải thích: "Anh... em không có... ý là..."

Cô thương anh mà!

Một cái nồi lớn tự dưng bay tới khiến Dụ Kiến không kịp đề phòng, thế là cô bị ném cho choáng váng.

Nếu là mấy bé trong viện nói vậy, kể cả Đại Hổ hay Thỏ cao hơn cô rất nhiều đến làm nũng, Dụ Kiến vẫn có thể vỗ về chúng như một người chị.

Nhưng người đang nũng nịu là Trì Liệt.

Dụ Kiến hơi bối rối không biết phải làm sao.

Khi còn nhỏ, Trì Liệt luôn tỏ ra kiêu ngạo và ham chơi. Mặc dù lớn lên anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng cái khí chất sắc sảo kia vẫn không bị mài mòn.

Lúc này

Anh quay lưng về phía Dụ Kiến, ngồi dưới gốc cây, cảm nhận ánh mắt cô nhìn mình, bờ vai rộng rắn chắc khẽ sụp xuống. Anh cúi đầu, không nói cũng chẳng lên tiếng.

Xương bả vai in rõ nét lên áo thun.

Gió thổi qua, ngọn đèn treo trên cây đa nhẹ nhàng lay động, đường nét ấy càng nổi bật dưới ánh đèn lập lòe.

Dụ Kiến chợt nhớ lại, cách đây nhiều năm, cô gặp Trì Liệt trong gian cầu thang chật hẹp ở nhà họ Sầm, anh cũng ngồi như thế.

Anh quỳ dưới đất thu dọn đồ đạc, xương nhô lên qua lớp áo thành những đường nét gầy guộc.

Trái tim Dụ Kiến như tan chảy.

Cô vội đứng dậy, vòng tay qua vai anh từ phía sau: "Không có đâu, anh đừng suy nghĩ lung tung, em... em rất thương anh."

Dụ Kiến rất hiếm khi nói những lời này.

Cô vốn nhút nhát, lại hay dễ xấu hổ nên không thể làm những hành động tuyên bố mối quan hệ như Trì Liệt được, cũng không quen thể hiện cảm xúc một cách thẳng thắn như anh.

Đặc biệt khi ở viện, cô sợ sẽ ảnh hưởng xấu đến các em, vì vậy Dụ Kiến luôn rất cẩn thận giữ khoảng cách khi ở bên Trì Liệt.

Thế nên lúc nãy cô mới trừng mắt khi anh hôn nhẹ lên đầu ngón tay mình.

Nhưng thấy anh ngồi đó vẻ mặt đáng thương.

Dụ Kiến lại không nhịn được.

Cô cúi xuống, vòng tay qua vai, đặt cằm lên đầu anh.

Tóc Trì Liệt khác với tính cách, nó mềm mại, lướt qua da thịt không đau mà chỉ hơi ngứa.

"Em thương anh mà."

Dụ Kiến ôm Trì Liệt, thành thật giải thích: "Chỉ là..."

Chỉ là cô không muốn dùng số tiền này cho bản thân thôi.

Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn có một khoảng cách nhất định với nhà họ Sầm, Dụ Kiến không quan tâm việc nhận số tài sản này, cũng không muốn dùng nó cho riêng mình.

Dù sao, cuộc sống hiện tại của cô đã rất tốt rồi, không cần dựa dẫm vào nhà họ Sầm làm gì.

Hơn nữa Dụ Kiến cũng biết, những năm tháng Trì Liệt đã sống thế nào dưới mái nhà nhà họ Sầm.

Nên cô không muốn dùng số tiền này để làm bất cứ điều gì cho anh.

Trì Liệt cúi đầu, nhìn hai bóng người chồng lên nhau dưới đất.

Cánh tay mềm mại của cô gái vòng qua vai, vài sợi tóc xõa xuống, nhẹ nhàng v.uốt v.e cổ anh, cô giải thích rất chân thành và kỹ lưỡng, giọng nói cũng mềm mại.

Vậy nên anh bật cười.

"Vậy ý em là," Trì Liệt cố nén khóe miệng đang nhếch lên, không để bản thân bật cười: "Em thương anh nhất đúng không?"

Đuôi câu anh cố tình lên cao.

Mang theo chút ác ý.

Dụ Kiến vẫn còn chìm trong hình ảnh đáng thương của Trì Liệt lúc nãy nên tạm thời không để ý: "Ừ, em thương anh nhất."

Thật ra đây cũng không phải lời nói dối.

So với Đại Hổ hay nghịch ngợm lúc nhỏ và Thỏ hiện tại cứ thích đi đánh nhau, quả thật người khiến Dụ Kiến lo lắng nhất chính là người đàn ông này.

Mặc dù anh đã trở thành giáo sư Trì trong miệng nhiều người.

Nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng cho anh.

Dụ Kiến vừa dứt lời.

Dưới cánh tay, người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng chợt dừng lại vài giây, cuối cùng không nhịn được, vai run lên, anh bật cười.

Tiếng cười phát ra từ lồng ng.ực, làn tóc mềm mại cọ vào cằm.

"Lời này là em tự nói đấy nhé."

Tâm trạng tốt lên, giọng Trì Liệt cũng vui vẻ theo: "Anh nhớ kỹ rồi đó."

Cô gái của anh ít khi nói thẳng như vậy lắm.

Dụ Kiến: "... "

Được rồi.

Hóa ra là giả bộ tội nghiệp để lấy lòng thương!

Một lúc không biết nên nói gì, cô buông tay, giận dỗi vỗ lên đầu anh.

Sau đó định bỏ đi.

Nhưng người đàn ông lập tức quay lại, vội vàng với tay ôm cô vào lòng, ép trên đùi anh.

"Cấm bỏ đi."

Anh vòng tay quanh eo cô, nắm lấy tay cô, oán giận thì thầm: "Em mới nói em thương anh nhất mà."

Giọng Trì Liệt trầm ấm, rất dễ nghe.

Nhưng ngữ điệu lại hết sức vô lý, độc đoán, như một đứa trẻ được nuông chiều.

Tiếng động bên này hơi lớn, trong sân có vài đứa bé đang chơi trốn tìm, lúc này chúng quay sang làm mặt quỷ với họ: "Ngại quá!!!"

Rồi bị Đại Hổ đuổi đi: "Mấy đứa này! Sang bên kia chơi đi!"

Dụ Kiến không nhịn được bật cười.

Cả tay và chân đều bị anh nắm chặt, cô cũng chẳng muốn đi nữa, cô thả lỏng người, thoải mái dựa vào lồng ng.ực vững chắc của anh.

Đêm hè, trong gió vẫn còn mang hơi ấm.

Xa xa có tiếng ve kêu ầm ĩ, tiếng cười nói từ sân sau vọng lại, Dụ Kiến nghe thấy nhịp tim ổn định của Trì Liệt.

Anh không nói gì, chỉ siết chặt tay, đan ngón tay vào bàn tay cô thật chặt

Mãi lâu sau.

Những đứa trẻ chạy nhảy điên cuồng được cô giáo gọi vào rửa mặt đánh răng, mặt trăng treo cao trên đầu, gió lạnh dần, tiếng ve cũng im bặt.

Viện phúc lợi lúc này thật yên tĩnh.

Trong không gian tĩnh lặng, Trì Liệt siết nhẹ tay Dụ Kiến.

"Sắp tới anh phải đến Thân Thành một chuyến." Anh nói.

Sau khi trở về, Trì Liệt vẫn giữ liên lạc với thư ký Hứa, gần đây anh còn tìm đến Dương Ích, người từng báo tin cho anh ngày xưa.

Ở Thân Thành nhà họ Dương cũng có một địa vị nhất định, Dương Ích tốt nghiệp đại học xong thì tiếp quản công việc của gia đình, giờ cũng rất thành thạo. Lần này cậu muốn giúp Trì Liệt một tay.

Dụ Kiến sững sờ.

Sau đó cô không do dự: "Vậy em đi cùng anh."

Cô đồng ý rất nhanh, không chút do dự, khiến Trì Liệt không nhịn được mỉm cười: "Em không hỏi anh về để làm gì hả."

Cô gái ngốc nghếch này.

Nếu anh quay về để đánh nhau thì sao, cô cũng đi theo à?

Nghe tiếng cười khàn khàn vang lên bên tai, hơi ngứa, Dụ Kiến quay đi: "Không cần hỏi."

Cô rất nghiêm túc.

Từ khi quen biết Trì Liệt đến nay, anh hiếm khi nhắc đến Thân Thành, càng không đề cập đến nhà họ Trì.

Anh luôn thận trọng giữ khoảng cách với nơi đó, ngay cả những lần đến Thân Thành thi đấu, anh cũng chưa từng liên lạc với bất kỳ thành viên nào trong nhà họ Trì.

Mặc dù Dụ Kiến không biết Trì Liệt sẽ làm gì.

Nhưng nếu anh đã tự nguyện nhắc đến, thì hẳn là việc rất quan trọng.

Giọng cô gái quả quyết, mang theo sự tin tưởng và phụ thuộc không chút đề phòng.

Trì Liệt im lặng một lúc rồi căng cơ tay, ôm chặt cô hơn.

"Anh biết mà." Anh cúi sâu xuống cổ cô, cười khúc khích: "Em thương anh nhất."

*

Trì Liệt nói là sắp tới.

Tuy nhiên, phải đến khi kỳ thi kết thúc, Dụ Kiến giúp giáo sư chấm bài, xử lý dữ liệu xong, cuối cùng đến kì nghỉ hè, Trì Liệt mới bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi.

"Em đừng căng thẳng."

Anh nói: "Không có gì quan trọng cả, lần này coi như quay về chơi thôi, anh cũng sẽ không đi thẳng đến đó."

Phải đợi Dương Ích và thư ký Hứa sắp xếp ổn thỏa đã.

Lúc đầu Dụ Kiến vẫn lo lắng.

Nhưng sau khi vô tình nhìn thấy Đại Hổ lén nhét danh sách các món đặc sản của Thân Thành vào tay Trì Liệt, cô bất lực nói: "Sao em không tập trung học hành mà cứ nghĩ lung tung vậy!"

Giấy A4 viết đầy hai hàng chữ nhỏ, đúng là rất tài năng.

Nhưng Trì Liệt hoàn toàn không bận tâm: "Cứ để nó viết đi." Làm anh rể thì đương nhiên phải mua đồ cho em vợ chứ.

Trung tâm nghiên cứu an ninh mạng rất bận rộn, sau khi đã định ngày đi, để xin nghỉ phép, gần đây Trì Liệt bắt đầu tăng ca.

Anh bận đến mức hầu như toàn bộ thời gian đều ăn ở tại trung tâm, việc thu dọn hành lý chỉ có thể giao cho Dụ Kiến.

Dụ Kiến không có ý kiến gì về việc này, dù sao chuyến đi này cũng ngắn, lại vào mùa hè, đồ đạc cần mang theo cũng không nhiều, sắp xếp rất dễ dàng.

Trước khi khởi hành một ngày, Trì Liệt vẫn tăng ca ở trung tâm.

Chiều tối, Dụ Kiến ăn cơm xong, thấy Trì Liệt vẫn chưa về, cô định kiểm tra lại hành lý một lần nữa.

Sau khi kiểm tra xong vali của mình, không thiếu thứ gì, cô đứng dậy đi sang phòng Trì Liệt.

Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng phòng của Trì Liệt vẫn ở đó.

Kế bên phòng Dụ Kiến.

Dụ Kiến bước vào, lúc kiểm tra lại hành lý của Trì Liệt thì phát hiện chiếc mũ rộng vành cô nhớ đã cho vào rồi mà giờ lại không thấy đâu.

Cô lục túi quần áo tìm mãi không ra, cuối cùng đành mở tủ quần áo ra xem thử.

Thiết kế mỗi phòng ở viện phúc lợi đều giống nhau, tủ quần áo nằm sát cửa, bên trong treo đầy áo sơ mi trắng và vest đen.

Dụ Kiến quỳ xuống, giữa những bộ đồ đen trắng tìm thấy chiếc mũ màu xanh navy, khi vừa định đứng dậy, lại chợt phát hiện dưới mũ có một quyển sổ.

Khá dày, quyển sổ cũ đã ngả vàng.

Tuy chủ nhân giữ gìn rất cẩn thận, nhưng vẫn lộ rõ dấu vết của năm tháng. Các góc giấy đều bị cuộn tròn, rõ ràng đã từng mở ra đóng lại rất nhiều lần.

Dụ Kiến không có thói quen lục lọi đồ của người khác.

Vốn dĩ nếu Trì Liệt không chủ động nhờ cô kiểm tra hành lý, cô cũng sẽ không mở tủ quần áo của anh ra.

Nhưng lúc này, Dụ Kiến nhìn chằm chằm vào trang bìa, do dự một lúc, cuối cùng vẫn vươn tay, nhẹ nhàng lấy quyển sổ từ trong ra.

Không có chữ viết nào khác, trên trang bìa chỉ ghi hai chữ: Dụ Kiến.

Chữ viết của chàng trai cứng cỏi, sắc sảo, ngay cả khi viết tên cô, mỗi nét đều toát lên khí phách bức phá.

Nhưng so với trang giấy đã ố vàng thì hai chữ này trông có vẻ cũ hơn, hình như thường xuyên được đầu ngón tay nóng rực v.uốt v.e, phần sắc nhọn trên chữ cũng đã mòn dần.

Dụ Kiến cầm quyển sổ, do dự một hồi, cuối cùng cô quay trở lại cửa, khóa trái.

Đặt sổ lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, sau đó bật công tắc đèn.

Sau một tiếng "tách", ánh đèn vàng ấm chiếu xuống, làm lộ ra nhiều dòng chữ cũ kỹ hơn chìm sâu trong dòng thời gian.

“Ngày 1/9, trời quang. Trường Nhất Trung chắc đã khai giảng rồi nhỉ, không biết thầy Lý sắp xếp người cùng bàn mới với em thế nào. Trước khi đi anh quên dặn ông ấy, dù thế nào cũng không được cho Lâm Ninh Chi chuyển vào lớp. Ai cùng bàn với em cũng được nhưng không thể là người xấu tính như Lâm Ninh Chi.”

“Ngày 25/12, có tuyết lớn. Hôm nay trời lạnh, máy sưởi trong ký túc xá trường chắc vẫn đủ ấm. Buổi tối em nhớ đóng kỹ cửa sổ nhé, nếu không khí khô quá thì tốt nhất nên để vài bát nước trên tấm sưởi. Như vậy sáng hôm sau cổ họng sẽ không bị đau, da mặt cũng không bong tróc. Nước mật ong pha chanh rất tốt, có cơ hội nên thử."

“Ngày 19/7, mưa to. Hôm nay là ngày công bố điểm chuẩn, trước hết chúc mừng em trúng tuyển đại học Bình Thành. Khi ăn mừng nhớ ăn ít đồ lạnh thôi, không thì sẽ cảm lạnh đấy. Nhưng anh nghĩ cô Đổng sẽ không rời mắt khỏi em đâu, ăn chè sen với đường quế là tuyệt nhất, nhớ thêm đường cho ngọt.

Hoàn toàn trái ngược với giọng điệu lười biếng thường ngày, trên giấy, lời thì thầm của Trì Liệt dịu dàng đến khó tin.

Mỗi ngày anh đều viết một đoạn, thỉnh thoảng hai ba câu, thỉnh thoảng hai ba dòng.

Giống như Dụ Kiến đang ngồi trước mặt, anh vừa âu yếm nhìn cô, vừa cẩn thận cân nhắc từng lời muốn nói.

Không có dòng nào là anh viết về bản thân mình, so với nhật ký thì quyển sổ dày cộp này giống thư những bức thư gửi đến Dụ Kiến hơn.

Chúng chưa bao giờ được gửi đi, cũng chưa từng bị phát hiện, im lặng nằm sâu trong tủ quần áo, ẩn dưới chiếc mũ xanh rộng vành.

Ánh mắt lướt qua dòng chữ viết tay cứng rắn của Trì Liệt, mắt Dụ Kiến lập tức mờ đi.

Cô dụi mắt, cắn môi, ép bản thân nhìn vào hai chữ "mưa to", mà không được yếu lòng òa khóc.

Dụ Kiến nhìn chằm chằm hai chữ "mưa to" một lúc lâu, khi đã có thể kìm nén được những giọt nước mắt.

Thì ánh mắt cô lại đột nhiên liếc xuống ngày tháng, rồi chợt giật mình, vội vàng lật ra phía sau.

Từ cái mùa hè mà Trì Liệt kéo vali rời đi, đến ngày anh cố trèo qua tường bị Thỏ kéo xuống.

Trong khoảng gần bảy năm, hàng ngàn ngày đêm trôi qua.

Dụ Kiến cũng không thể nhớ chính xác mỗi ngày đã xảy ra chuyện gì.

Cô chỉ nhớ những ngày quan trọng, hoặc những kỷ niệm đặc biệt.

Ví dụ, ngày công bố điểm chuẩn sau kỳ thi đại học, Bình Thành có cơn mưa lớn bất thường.

Cơn mưa xối xả làm sập cả hệ thống, mạng internet không ổn định, cuối cùng cô phải nhờ Trịnh Kiến Quân giúp đỡ thì mới có thể xem điểm.

Hay vào tháng ba một năm nào đó, mùa xuân đã đến nhưng Bình Thành lại rơi một trận tuyết muộn.

Những đóa hoa mà Đại Hổ vất vả trồng đều chết hết sau một đêm, sau đó cậu đã khóc ròng mấy ngày liền.

Dụ Kiến lần theo ký ức, lật đến tháng ba năm đó.

Liên tiếp giữa mười dòng ghi "Trời quang đãng", cô tìm thấy dòng chữ "Tuyết rơi vừa" nổi bật.

"Ngày 25 tháng 3, Tuyết rơi vừa. Tuyết rơi đột ngột quá, không biết em có mặc thêm áo hay chưa. Cũng may thời tiết không lạnh lắm, chỉ khi tuyết tan mới lạnh thôi. Nhớ mặc nhiều áo vào, không được vì xinh đẹp mà chỉ mặc mỗi áo sơ mi. Em có cái áo len trắng vừa ấm vừa đẹp đó, nhớ mặc nó kết hợp với đồng phục sẽ không lạnh nữa. "

Dụ Kiến không đọc những chữ phía sau.

Cô kinh ngạc chăm chú nhìn dòng chữ "Ngày 25 tháng 3, Tuyết rơi vừa." Nước mắt cố nén bấy lâu giờ đã không thể kiềm chế được mà rơi xuống thấm ướt cả một mảng trên trang giấy.

Gần bảy năm trôi qua, Dụ Kiến không biết Trì Liệt ở đâu, cũng không biết anh đang nghĩ gì.

Có lúc, cô không khỏi tự hỏi, trong lúc cô nhớ anh, liệu anh có đang nhớ đến cô hay không?

Dù sao thời gian cô và anh quen biết cũng chỉ có một mùa hè ngắn ngủi.

Bây giờ, những nghi vấn đó đã không còn quan trọng nữa.

Dụ Kiến cố gắng lau nước mắt.

Cô ngồi bên bàn, từ từ lật quyển sổ. Trang giấy lật qua lật lại, phần chữ viết sắc sảo dần trở nên điềm tĩnh.

Chỉ có giọng nói của Trì Liệt là không hề thay đổi. Dịu dàng như đang thì thầm bên tai.

Bên ngoài, bầu trời dần tối, cho đến khi mặt trăng treo cao trên ngọn cây, cổng viện vang lên tiếng động, Dụ Kiến mới lật đến trang cuối cùng.

Không có ngày tháng, không có thời tiết, trang cuối của quyển sổ chỉ ghi một dòng ngắn gọn.

"Dụ Kiến." Anh nói: "Anh sẽ quay lại tìm em."

Tuần này Trì Liệt bận đến không phân biệt được ngày đêm, hiếm lắm anh mới có cơ hội về viện nghỉ ngơi, vừa bước đến cổng anh đã bị Dụ Kiến ôm chầm.

Cô gái vùi mặt vào ngực anh: "Anh về rồi."

Trì Liệt bỗng nhiên bị ôm, hơi bất ngờ, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Anh chỉ vô thức với tay, vòng qua vai cô, cúi xuống ôm lại: "Sao thế, một tuần không gặp, nhớ anh rồi à?"

Giọng người đàn ông đầy đùa cợt, còn Dụ Kiến chỉ im lặng chôn mặt vào ngực anh, nghe tiếng nhịp tim quen thuộc, ổn định: "Em nhớ anh."

Hiếm khi cô gái lại chủ động như vậy, Trì Liệt sững sờ, cười thầm: "Ừ, anh cũng nhớ em."

Cho dù một tuần hay bảy năm.

Thì mỗi khoảnh khắc xa cách, anh đều nhớ cô.

*

Sau quãng thời gian dài tăng ca, cuối cùng hai người cũng chính thức lên đường.

Khi đến Thân Thành thì trời đã tối, dưới bầu trời trong xanh có vầng trăng chiếu rọi, đèn điện và đèn neon lần lượt thắp sáng, mọi thứ đều rực rỡ náo nhiệt.

Xe riêng đã chờ sẵn từ sớm.

Sau khi xuống máy bay, họ được chở thẳng đến khách sạn Quân Duyệt ở trung tâm thành phố.

"Hôm nay anh mệt thì nghỉ sớm đi."

Dụ Kiến lo lắng nhìn Trì Liệt: "Gần đây anh cứ tăng ca hoài." Dưới mắt hơi thâm quầng rồi.

Trì Liệt đã ngủ một giấc trên máy bay nên anh không hề thấy mệt.

Nhưng đối diện với ánh mắt của Dụ Kiến, anh giơ hai tay đầu hàng: "Được rồi, em yên tâm, ăn xong tối nay anh sẽ về phòng ngủ ngay."

Hai người ăn tối ở nhà hàng khách sạn.

Dụ Kiến nhất quyết bắt Trì Liệt về nghỉ ngơi, anh cũng không thể cãi lời nên đành từ bỏ ý định đưa cô đi dạo bờ sông ban đêm, ngoan ngoãn lên phòng sau khi thanh toán.

Trước khi vào phòng, Trì Liệt nhìn Dụ Kiến.

Anh nuốt khan một cái, có vẻ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ mỉm cười: "Ngủ ngon."

Dụ Kiến giả vờ không để ý đến ý định của anh: "Ngủ ngon."

Rồi đi đến cửa phòng, quẹt thẻ bước vào.

Sau khi đóng cửa lại, nhớ đến vẻ mặt ấp úng của Trì Liệt lúc nãy, cô khẽ cắn môi.

Cô hiểu Trì Liệt muốn nói gì - trước đó khi đặt khách sạn, anh có hỏi qua ý kiến của cô, nhưng cuối cùng vẫn đặt hai phòng.

Trì Liệt luôn rất đứng đắn trong vấn đề này.

Những lúc đi dạo quanh trường, đến tối mười một giờ anh vẫn cương quyết đưa cô về ký túc xá. Bình thường cũng không có hành động gì vượt quá giới hạn, chỉ ôm hôn đơn giản mà thôi.

Thậm chí lần này đi cùng nhau, theo lý thì đây là thời điểm dễ nảy sinh tình cảm nhất, nhưng anh vẫn không hề bất mãn khi đặt hai phòng.

Vẫn nghiêm túc mua vé máy bay, đặt khách sạn, còn hỏi Dụ Kiến thích loại phòng nào.

Có lúc Dụ Kiến cũng thắc mắc.

Rõ ràng nụ cười của anh có vẻ không đứng đắn, nhưng không ngờ bên trong lại rất chuẩn mực.

Đàn em không tiện hỏi cô những chuyện này, nhưng mấy chị cùng khoa thì đã tò mò rất nhiều lần.

Mỗi lần họ nghe xong đều kinh ngạc không thể tin được: "Mau tỉnh lại đi! Hai người đã trưởng thành rồi! Được phép tận hưởng cuộc sống mà!"

Dụ Kiến nghĩ vậy, nụ cười càng rõ ràng hơn.

Hôm nay cô chỉ giúp Đại Hổ làm bài tập nên không mệt lắm. Sau khi tắm cũng không thèm sấy tóc mà tắt đèn, kéo rèm cửa ra, ngồi trên giường ngắm nhìn cảnh đêm.

Đêm Thân Thành rực rỡ, có thể sánh ngang với Bình Thành.

Mặc dù đã khuya nhưng bên ngoài cửa sổ, đèn neon vẫn lấp lánh bên dòng sông, hòa vào bầu trời cùng chân trời, rực rỡ chói lòa, sáng như ban ngày.

Lúc ánh trăng lên cao nhất.

Cùng ánh đèn rực rỡ, chiếu sáng căn phòng rộng rãi.

Dụ Kiến ngồi trên giường một lúc thì điện thoại bất ngờ vang lên tiếng thông báo.

Không cần đoán cũng biết là ai, cô cầm điện thoại lên.

Nói đến cũng lạ.

Mặc dù đã trở về Bình Thành nhưng Trì Liệt vẫn giữ thói quen ngày xưa. Cho dù cả ngày hai người có gặp nhau hay không thì mỗi tối anh đều sẽ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Dụ Kiến.

Thậm chí có lúc, sau khi dạo phố, Dụ Kiến mới lên tầng ký túc xá.

Còn chưa kịp vào phòng, mới bước ra thang máy thì đã nhận được tin nhắn của anh.

Dụ Kiến không hiểu Trì Liệt làm vậy để làm gì.

Nhưng mỗi ngày anh đều nghiêm túc gửi, thế nên cô cũng sẽ nghiêm túc đáp lại một câu chúc ngủ ngon.

Nghĩ vậy, Dụ Kiến cầm điện thoại, mở thông báo

Nụ cười của cô lập tức cứng đờ.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, soi sáng căn phòng yên tĩnh và màn hình điện thoại phát sáng.

Trên màn hình, hiện lên một dòng chữ ngắn gọn.

"Dụ Kiến."

Trì Liệt nói: "Phòng tối quá, anh sợ không dám ngủ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.