Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 72:




Vốn dĩ Trì Liệt không muốn để ý tới Trì Quảng Nghiệp đang phát điên, anh định quay người bỏ đi.

Nhưng nghe thấy nửa câu sau, bước chân người đàn ông chợt dừng lại.

Trì Quảng Nghiệp chửi xong, mấy giây sau cũng lập tức hối hận.

Nhưng bề ngoài ông ta vẫn cố giữ thể diện: "Sao! Tao là người đã sinh ra mày! Tao không thể mắng vài câu à?!"

Lời vừa rồi Trì Quảng Nghiệp tự nói ra còn cảm thấy áy náy, nên bèn thay đổi lời nói, không dám nhắc đến chuyện nuôi dưỡng gì nữa.

Dù sao ông ta cũng chưa từng nuôi dưỡng Trì Liệt.

Trì Quảng Nghiệp chửi xong, chỉ thấy người đàn ông đứng ở cửa, khẽ nhíu mày. Vết sẹo trên trán nhăn lại. Tàn nhẫn, toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.

Trì Quảng Nghiệp vô thức lùi lại nửa bước.

Ông ta vẫn còn nhớ cậu con trai lúc trước khi phát điên lên thì sẽ kinh khủng thế nào.

Nhưng Trì Liệt không hề động thủ với Trì Quảng Nghiệp.

Như nghe thấy điều gì đó vô lý khiến người ta phải bật cười, anh đứng tại chỗ, ngây ra một lúc rồi nhếch khóe miệng, bất ngờ cười phá lên.

Trong phòng làm việc, tiếng cười của người đàn ông trầm ấm.

Mang theo sự chế nhạo và khinh thường, còn pha chút cảm xúc mà Trì Quảng Nghiệp không hiểu nổi.

"Rồi sao nữa? Thưa ba."

Dưới ánh mắt ngày càng hoảng sợ của Trì Quảng Nghiệp, Trì Liệt cười nói, lại gọi thêm một tiếng ba: “Ông còn muốn nói gì? Chửi tôi là chó điên, chó hoang, hay là lũ súc vật vô ơn? "

Giọng nói của Trì Liệt rất bình tĩnh.

Nụ cười trên mặt anh thậm chí còn rõ ràng hơn, giống như đã quen với những từ ngữ đầy xúc phạm và độc ác này, đến mức không còn để ý nữa.

"Tôi đã nói với ông rồi. Tôi quen rồi, tôi không quan tâm." Anh lướt nhìn Trì Quảng Nghiệp rồi nhẹ nhàng nói.

Nghĩ lại cũng thật buồn cười.

Từ khi Trì Liệt bắt đầu hiểu chuyện, những lời sỉ nhục ấy dường như chưa bao giờ ngừng lại.

Những người phụ nữ Trì Quảng Nghiệp đưa về chửi anh là đồ chó hoang không có mẹ, Phương Thư Nghi và Sầm Bình Viễn nói anh là con chó vô ơn cắn lại chủ, thậm chí cả bọn côn đồ lang thang ngoài đường cũng có thể nhổ nước bọt mắng anh một tiếng chó điên.

Nhưng anh đã làm gì sai!

Anh chẳng làm gì cả, không làm gì có lỗi, cũng chẳng làm hại ai.

Anh không muốn sống quá tốt, không muốn leo lên vai người khác để thăng tiến, anh chỉ đơn giản muốn được sống.

Chỉ vậy thôi.

Thế mà cả mong muốn tầm thường nhất ấy cũng khiến anh phải nghiến răng chịu đựng để thực hiện.

Một khi lộ ra chút sợ hãi, yếu đuối, những lời lẽ ác ý đó lại như sóng thần đổ ập xuống. Đánh gãy xương cốt, nghiền nát máu thịt, bắt anh phải cắn răng chịu đau, máu và nước mắt mài sắc móng vuốt, mạnh mẽ cắn chặt cổ họng đối phương.

Cứ phải dùng phương thức tàn nhẫn như vậy thì mới có tác dụng.

Anh sống sót đến bây giờ, sống đến lúc đứng trước mặt Trì Quảng Nghiệp, thong dong lấy lại tất cả như ngày hôm nay.

Vì vậy Trì Liệt thật sự không quan tâm.

Là súc sinh cũng được, chó điên cũng chẳng sao, dù sao thì anh vẫn được sống, thậm chí còn sống khá tốt, vậy là đủ rồi.

Trì Liệt không để ý đến Trì Quảng Nghiệp nữa.

Nói xong, anh không thèm nhìn ông ta mà quay người đi thẳng xuống lầu.

*

Dụ Kiến chờ ở phòng nghỉ, thấy Trì Liệt, cô giật mình: "Hai người đánh nhau hả? Anh bị thương rồi!"

Ngực áo người đàn ông ướt đẫm, trên má cũng có vài vệt máu, thật sự giống như vừa đánh nhau vậy.

Nhưng bộ vest và mái tóc thì hoàn toàn không rối, không biết là đánh nhau thế nào.

"Không, không phải, đây là mực. "

Trì Liệt thấy sắc mặt cô gái trắng bệch, bèn cười nhẹ: "Đừng sợ, anh không bị thương đâu."

Dụ Kiến vẫn chưa yên tâm, cô kiểm tra thật kỹ một lượt, sau khi chắc chắn anh thật sự không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nắm lấy tay áo anh: "Chúng ta đi thôi."

Mặc dù không biết Trì Liệt và ông Trì nói gì, nhưng xem ra mọi chuyện đã được giải quyết xong.

Vậy thì không còn lý do gì để ở lại đây nữa.

Mặc dù Trì Liệt hiếm khi đề cập đến những chuyện đã xảy ra, nhưng Dụ Kiến biết, đối với Trì Liệt mà nói, chắc chắn nơi này không có kỷ niệm tốt đẹp gì.

Đầy rẫy những ký ức khó chịu, nơi này thậm chí còn không xứng được gọi là nhà.

Trì Liệt thường rất nghe lời Dụ Kiến.

Tuy nhiên lần này, anh do dự một lúc, đưa văn bản cho Hứa Bình Sinh đang chờ bên cạnh, rồi nhìn cô: "Anh muốn ra phía sau xem một chút."

Trì Liệt nói không đầu không đuôi nên nghe hơi khó hiểu.

Dụ Kiến sững lại, sau khi đã hiểu ra

Cô duỗi tay nắm lấy tay anh: “Được, em đi cùng anh.”

Tay cô gái rất nhỏ, trắng trẻo lại mềm mại.

Trì liệt nhẹ nhàng nắm lại tay cô: “Ừm.”

Hai người rời khỏi phòng nghỉ, đi qua hành lang ra phía sau nhà.

Khuôn viên phía sau của nhà họ Trì rất lớn, mỗi ngày đều có người làm vườn tới dọn dẹp, cho dù trong khoảng thời gian này trời nắng gắt, nhưng hoa tươi trong vườn vẫn sum sê đáng yêu.

Lúc này là sau buổi trưa, có cơn gió thổi qua, nóng bỏng thoang thoảng mùi hương thơm ngọt của những đóa hoa.

Trong hồ nước được điêu khắc tỉ mỉ chảy ra một dòng suối tinh khiết, Trì Liệt đi đến bên cạnh hồ, anh đứng yên, nhìn chằm chằm vào dòng nước trong suốt đang phun trào trước mặt, đột nhiên buông tay Dụ Kiến ra.

Dụ Kiến hoảng hốt.

Cô chưa kịp gọi giữ Trì Liệt lại thì anh đã nhanh chóng vượt qua rìa hồ, đi thẳng vào trong.

Mặc dù được mặt trời hâm nóng, nhưng bên trong nước vẫn lạnh buốt.

Bị nước lạnh thấu xương bao trùm, Trì Liệt đột nhiên cứng đờ. Anh nghiến chặt lưỡi, nhịn xuống cơn thôi thúc muốn chạy trốn, ép bản thân cúi đầu, đứng im bất động, nhìn những ký ức vô tận kia trôi qua.

Hoàn toàn trái ngược với cảm giác rét buốt dữ dội trong trí nhớ.

Nước trong hồ chỉ ngập đến đùi anh, dừng lại dưới thắt lưng. Cho dù có muốn, cũng không thể dâng cao thêm.

Nhưng trong chiều hè oi bức ấy.

Anh nằm dưới đáy hồ, nhìn quả bóng bay lướt qua đám mây, dù có vùng vẫy, chống cự thế nào thì cũng chỉ đành nhìn nó trôi xa, đi về nơi mà anh không thể chạm tới.

Sóng nước lấp lánh, khuôn mặt non nớt đầy sợ hãi thoáng hiện rồi lại biến mất, thay vào đó là đôi mày kiên nghị, đường nét nam tính cứng rắn của người đàn ông.

Trì Liệt nhìn chằm chằm chính mình một lúc.

Rồi bất chợt cười.

"Đôi khi anh cũng thắc mắc, sao anh có thể sống sót đến bây giờ nhỉ."

Anh bước đến mép hồ, đạp mạnh, trèo lên thành hồ, rồi thong thả ngồi xuống, lắc đầu nhìn Dụ Kiến: "Thật khó hiểu."

Những đứa trẻ được lớn lên trong gia đình hạnh phúc, có cha mẹ, ông bà, dì dượng, năm sáu người canh chừng, vậy mà vẫn gặp đủ loại tai nạn và nguy hiểm.

Còn anh không ai quan tâm, không ai chăm sóc.

Vốn đã phải chết trong ngày hè đẹp trời, nắng chói chang hôm ấy rồi.

Trì Liệt nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

Rất bình thản, khóe mắt và khóe miệng đều mang theo ý cười.

Từ lúc Trì Liệt bước vào hồ nước, Dụ Kiến không nói gì.

Lúc này, nghe giọng cười trầm thấp của anh, cô mím môi, im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.

"Trì Liệt."

Cơn gió thổi qua, giọng cô gái nhẹ nhàng: "Chúng ta kết hôn đi."

Trì Liệt lập tức sững người.

Nụ cười trên khóe môi anh đông cứng một giây, rồi lại nhanh chóng nở ra: "Em có biết mình đang nói gì không?"

Quá bất ngờ, giọng anh mang theo sự đùa cợt và trêu ghẹo, rõ ràng anh không tin vào lời cô nói.

Dụ Kiến cúi mặt xuống, khẽ gật đầu: "Em biết mà."

Giống như đêm đông năm ấy lúc em chủ động hôn anh vậy. Em biết mình đang làm gì, cũng hiểu rất rõ mình đang nghĩ gì.

Lúc này.

Em chỉ muốn cho anh một gia đình.

Một gia đình ấm áp và hạnh phúc.

Dụ Kiến rất kiên quyết, ngữ điệu không cho phép anh từ chối.

Trì Liệt lại ngây ra, thoáng sửng sốt, sau đó anh nhướng mày: "Vậy em thấy khung cảnh hiện tại, nói những điều này có thích hợp không?"

Anh thật chịu thua Dụ Kiến.

Suýt bị chai mực ném trúng, ngực anh lem nhem màu, vết máu trên mặt đến giờ vẫn còn nhức nhối.

Mới bước ra khỏi hồ chưa lâu, nửa người anh ướt sũng, nhỏ giọt ngồi nhởn nhơ bên bờ hồ, trông y như tên côn đồ vừa đánh nhau dưới nước xong vậy.

Kết quả cô lại chọn lúc này để bàn chuyện kết hôn với anh.

Giọng Trì Liệt hơi châm biếm, còn pha chút bất lực.

Dụ Kiến lắc đầu.

"Không sao cả." Cô nói nhỏ: “Dù anh có trông thế nào thì em cũng đã thấy rồi."

Cô thực sự đã chứng kiến quá nhiều những lúc anh thảm hại.

Chàng trai không mũ không dù ngồi dưới ánh nắng gay gắt giữa mùa hè bán phế liệu, ăn uống chi li ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, đói đến mức ngất xỉu hay lúc leo lên bờ sau khi rơi xuống nước, chỉ đi được vài bước đã loạng choạng té nhào.

Hoặc ngay từ lúc bắt đầu, lần đầu họ gặp nhau.

Anh dựa vào tường, máu me be bét, đôi mắt sâu thẳm và lạnh lẽo, cảnh giác dè chừng nhìn cô, ánh mắt đầy phòng bị ấy.

Vì vậy Dụ Kiến thực sự không quan tâm.

Nghĩ gì nói nấy, bây giờ cô chỉ muốn kết hôn với anh thôi.

Giọng cô gái bình thản toát lên sự ngoan cường hiếm có, như coi đó là một chuyện đương nhiên.

Trì Liệt hoàn toàn không biết phải nói gì.

Im lặng một lúc, anh bật cười: "Được rồi, nếu em thấy không có vấn đề gì với cảnh đính hôn này thì anh cũng không phản đối."

Nghe anh nói vậy, Dụ Kiến cũng cười theo.

Bên hồ nước, một người đứng một người ngồi. Miền nam hơi ẩm, gió nóng thổi qua, nắng tháng Bảy gay gắt đốt cháy da thịt, làm đầu óc người ta choáng váng.

Không lễ nghi không vòng nhẫn, cũng chẳng có khán giả chúc phúc, chỉ có tiếng ve kêu khàn cổ trong bụi cây, từng tiếng một gần như xuyên thủng cả màng nhĩ.

Cảnh đính hôn này thật thảm hại.

"Vậy là anh đồng ý rồi nhé?"

Mắt Dụ Kiến sáng rực, nụ cười rạng rỡ.

Giữa mùa hè nắng gắt, đôi mắt cô trong veo, khóe môi hồng ửng cong lên.

Trì Liệt cắn môi.

Không biết nói gì, anh im lặng một lúc, sau đó rút ra một vật từ túi áo vest, đưa cho Dụ Kiến.

Dụ Kiến cúi đầu, sau khi thấy rõ thứ đó là gì, cô mỉm cười: "Em biết mà, anh sẽ không vứt đồ em tặng đi đâu."

Trong lòng bàn tay trắng bệch của anh là một chiếc vòng bạc.

Rõ ràng nó đã có tuổi, cũ kỹ, không còn sáng bóng, thậm chí là hơi ngả đen.

Nhưng Dụ Kiến vẫn nhận ra hoa văn được khắc trên thân vòng.

Không phải hoa văn phúc lộc thông thường, cũng chẳng phải hình mười hai con giáp, trên vòng bạc khắc từng cánh hoa dại bé nhỏ trên núi và lá cỏ không ai chú ý.

Chính là mùa hè năm ấy, hai người ngồi dưới gốc cây.

Gió núi thổi qua, làm rối mái tóc đen mượt của chàng trai, cũng thổi bay lá cỏ um tùm và hoa dại xanh trắng trên cổ tay anh.

Dụ Kiến đoán xem kích cỡ vòng bạc, hơi thắc mắc.

Cô hỏi anh: "Sao thường ngày em không thấy anh đeo?"

Trì Liệt trở về cũng đã được vài tháng, suốt thời gian qua, cô chưa từng thấy anh đeo chiếc vòng này.

Cổ tay trắng nhợt của người đàn ông luôn trống trơn, không có gì.

Dụ Kiến thắc mắc hỏi.

Vài giây sau, cô thấy Trì Liệt đang ngồi bên thành hồ đột nhiên đứng phắt dậy, trước khi cô kịp ngẩng đầu lên nhìn, anh lùi lại một bước.

Cúi người quỳ xuống.

Trước đó, cô đứng còn anh ngồi, một đứng một ngồi, vốn anh đã thấp hơn cô một khúc rồi.

Giờ anh quỳ, tư thế lại càng thấp hơn. Hoàn toàn trái ngược với thái độ ngạo mạn thường ngày, anh quỳ xuống, ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô.

Nắng tháng Bảy gay gắt, ánh mắt anh trang nghiêm và kiên định.

Trái tim Dụ Kiến đập mạnh.

Trong tiếng ve đinh tai nhức óc, Trì Liệt nhướng mày, giữ nguyên tư thế, tiếp tục nhìn cô gái đang hơi choáng ngợp trước mặt.

Bao năm qua, giống hệt lần đầu gặp gỡ, cô vẫn mong manh, yếu ớt nhỏ bé, chỉ cần chạm nhẹ là có thể tan vỡ.

Chính cô gái này, ở con hẻm lót gạch loang lổ, bệnh viện ồn ào đông đúc, cầu thang tối om chật hẹp, mỗi lần anh gượng dậy nhìn lên, sẽ luôn bắt gặp đôi mắt ngọt ngào trong veo ấy.

Ấm áp, và bao dung.

Không căm ghét sự hung tợn không che giấu trong ánh mắt anh, cũng chẳng kinh tởm tính khí bướng bỉnh anh cố ý phô ra.

Cô tha thứ cho sự tự tôn hèn hạ.

Thương xót tất cả nỗi uất ức mà anh phải chịu đựng.

Trái tim Dụ Kiến như bị siết chặt.

Cô nín thở, nhìn Trì Liệt nắm lấy tay mình, lật úp lòng bàn tay ra, đặt chiếc vòng bạc vào rồi giơ cổ tay trắng nhợt của anh lên.

Cổ tay trắng bệch đưa ra trước mắt.

Giống hệt mùa hè năm mười sáu tuổi.

Khác biệt duy nhất là, anh quỳ gối, ngẩng mặt lên, dịu dàng và cung kính nhìn cô.

Không nói lời thề non hẹn biển, anh chỉ quỳ như vậy, yên lặng nhìn cô một lúc rồi chợt bật cười.

Giữa tháng Bảy nắng chói chang, tiếng ve kêu rã rít, làn gió nóng rực.

"Dụ Kiến"

Anh gọi tên cô, nhẹ giọng nói: “Em có bằng lòng thuần hóa anh không?"

Trì Liệt hỏi một cách tự nhiên và thẳng thắn.

Nhịp tim Dụ Kiến như dừng lại trong giây lát.

Cô không trả lời, cũng chẳng gật đầu.

Chỉ lặng lẽ nắm lấy tay anh, cẩn thận và dịu dàng đeo lên cổ tay chiếc vòng bạc khắc đầy hoa dại và lá cỏ kia.

*

Mười bảy năm đầu đời, để sống sót, Trì Liệt lầm lũi, vấp ngã, mài sắc tất cả móng vuốt. Dù máu chảy, đâm thủng tim gan thì anh vẫn phải tuyệt vọng bám chặt mọi ý đồ xấu xa, không để lộ ra chút yếu đuối và sợ hãi.

Cho đến chiều hè hôm ấy.

Trong gió nóng và tiếng ve, anh ôm bụng, đôi mắt đã mờ đi, đầu nặng chân rung sắp ngã xuống, khi thấy cô gái trước mặt vươn tay ra.

Lúc ngã vào vòng tay cô, anh biết.

Suốt đời này, vì cô mà anh sẽ thu móng vuốt lại.

Tự nguyện cam chịu bị thuần hóa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.