Dụ Kiến quay lại phòng thí nghiệm.
Đàn anh và đàn em đã la hét um sùm chuyện cô và Trì Liệt đi đăng ký kết hôn, nên khi thấy cô, mọi người đều không nhịn được mở miệng: "Giỏi lắm! Em đi đăng ký với giáo sư Trì mà không thèm nói trước một tiếng gì hết? Kẹo mừng đâu? Chuyện vui thế mà không cho mọi người ăn kẹo, thật quá đáng!"
Dụ Kiến bị vây hãm suốt lối vào.
Cuối cùng giáo sư phải ra tay cứu cô: "Thôi đủ rồi! Muốn vậy thì tự tìm người đi đăng ký cùng đi! Đừng quấy rầy Dụ Kiến nữa, da mặt em ấy mỏng, không thấy mặt đỏ lên hết rồi à?"
Giáo sư nói vậy, Dụ Kiến mới thoát được.
Cô quay lại bàn, sờ mặt, thật sự rất nóng, thậm chí cả vành tai cũng phập phồng đỏ lên.
Nhưng Dụ Kiến biết, cô đỏ mặt không phải vì lời đùa cợt của mọi người, mà là...
Dụ Kiến vô thức đưa tay lên che miệng, nhớ lại lúc trong xe, giọng người đàn ông trầm thấp, theo từng hơi thở nóng hổi phả vào tai cô.
Gián đoạn, khàn khàn, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Sau đó...
Dụ Kiến cầm điện thoại, nhìn tin nhắn vừa gửi cho cô Đổng.
Hôm nay là thứ sáu, bình thường hai người sẽ cùng nhau về viện phúc lợi. Nhưng cô nói với cô Đổng rằng hôm nay chưa xử lý dữ liệu xong, phải ở lại phòng thí nghiệm, buổi tối không về được.
Ngược lại cô Đổng không hề nghi ngờ mà đồng ý ngay.
Cô còn lo lắng dặn dò, học hành cũng cần thiết nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất.
Từ bé đến lớn, hầu như Dụ Kiến chưa bao giờ giấu cô điều gì.
Ngoại trừ giấu chuyện xung đột với bọn côn đồ ra thì cô chưa bao giờ nói dối. Hôm nay là lần đầu Dụ Kiến lừa cô Đổng.
Dụ Kiến không tránh khỏi áy náy, nhưng cô cảm thấy giấy đã ký rồi, có lẽ cũng chẳng có gì là không thể.
Hai suy nghĩ cứ đấu đá nhau, khiến tâm trí cô gái rối bời, cả buổi chiều cô phải chỉ xử lý dữ liệu theo bản năng.
Cho đến khi đàn em chạy tới hét lên: "Chị Dụ Kiến! Giáo sư Trì đến đón chị kìa!" thì Dụ Kiến mới tỉnh lại.
Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng bất an của Dụ Kiến, Trì Liệt không hề ngượng ngùng tí nào. Anh cười nhẹ, chào mọi người trong phòng thí nghiệm, rồi tự nhiên vòng tay qua vai cô: "Đi nào, về nhà thôi."
Có lẽ đối với người khác đây chỉ là câu nói bình thường, nhưng mặt Dụ Kiến lập tức đỏ bừng. Cô cúi đầu, không nói gì.
Chỉ nhẹ nhàng: “Ừ”
*
Căn hộ của Trì Liệt gần đại học Bình Thành, đi bộ chỉ mất hai mươi phút.
Ăn xong cơm, hai người không lái xe mà đi bộ về, tay nắm tay, hít thở gió đêm mát rượi.
Quẹt thẻ mở cửa, đèn cảm ứng trong sảnh tự động bật sáng.
Trì Liệt nói qua loa: "Dép trong tủ đấy." Rồi đi thẳng vào bếp: "Anh lấy nước cho em nhé."
Suốt đường Dụ Kiến cứ lo lắng, cũng không để ý anh bỏ mặc mình, cô mở tủ giày ra.
Trì Liệt sống một mình nên trong tủ không có nhiều đồ, giày da đen, trắng, xám của anh xếp ngăn nắp, khiến đôi dép lê màu vàng sọc của cô nằm bên cạnh trông thật trẻ con.
Dụ Kiến cắn môi, đôi mắt hạnh cong lên.
Cô đổi giày xong, không đi tìm Trì Liệt mà rón rén dạo loanh quanh khắp nơi, tò mò quan sát căn hộ mình chưa từng đến.
Lần đầu Dụ Kiến đến chỗ ở của Trì Liệt, theo lời anh, anh cũng rất ít khi ở đây.
Ở trường và trung tâm nghiên cứu đều có ký túc xá. Cuối tuần thì về viện với cô. Một tuần sắp xếp rõ ràng, căn hộ này chỉ được dùng tạm thời khi Trì Liệt mới trở về.
Dẫu vậy, vẫn có thể nhận ra phong cách của chủ nhân nó.
Đây là căn hộ cao cấp, vị trí đẹp, diện tích rộng. Trì Liệt mua căn lớn nhất nhưng bên trong không có nhiều đồ lắm, chỉ có sofa và bàn ghế cơ bản, thậm chí cả ti vi cũng không có.
Theo chủ nghĩa tối giản.
Tuy nhiên, điều khiến người ta chú ý nhất chính là hai cái bàn học cũ đặt trước cửa sổ.
Không biết Trì Liệt kiếm ở đâu ra hai cái bàn này, dù được sơn lại và thay chân đế mới nhưng kiểu dáng vẫn lạc lõng giữa căn nhà. Trời tối dần, ánh đèn bên ngoài rực rỡ xuyên qua cửa sổ, khiến hai cái bàn càng trông kì lạ hơn.
Dụ Kiến chợt nhớ đến căn nhà nhỏ có giàn nho um tùm.
Bức tường tróc sơn và dây đèn treo lủng lẳng trên mái nhà, lay động trong gió.
Trì Liệt chọn mãi trong tủ lạnh chứa đầy rượu và nước ép, cuối cùng anh lấy nước cam.
Đổ đá vào, mang ra phòng khách, anh bước vào rồi chợt sững người, sau đó mỉm cười: "Em thích ngồi đó à?"
Lúc mua căn hộ này cũng khá gấp nên anh không kịp sắm sửa gì, nhưng sofa bàn ghế thì vẫn có.
Cuối cùng cô không ngồi trên sofa mà vẫn ngồi trên bàn học cạnh cửa sổ.
Trì Liệt đưa nước cam cho Dụ Kiến, sau đó kéo rèm lại.
Lúc quay đầu thấy đôi mày cong của cô gái, anh khẽ cười: "Cười gì thế?"
Rõ ràng trên đường về còn rất sợ hãi, lo anh sẽ làm điều gì với mình.
Dụ Kiến lắc đầu: "Không có gì."
"Chỉ là... nhớ lại chuyện cũ thôi." Cô siết chặt cốc, nói nhỏ.
Lần sinh nhật mười sáu tuổi, dù mới quen anh được một thời gian nhưng cô lại dám theo anh về nhà.
Hai người chỉ ngủ cách nhau một gian phòng, vách ngăn mỏng manh, đẩy nhẹ cửa là có thể dễ dàng bước vào.
Giờ nghĩ lại đúng thật là rất kinh khủng.
Nếu nhỡ anh có ý đồ gì xấu thì cô hoàn toàn không thể phản kháng được.
Dụ Kiến nói mơ hồ, không rõ ràng.
Ban đầu Trì Liệt hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó anh lười biếng nhướng mày.
Nhắp một ngụm rượu, đặt cốc xuống, hai tay chống lên bàn học, anh cúi người, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô: "Vậy sao?"
Trì Liệt rót nước cam cho Dụ Kiến nhưng bản thân lại lấy một chai Whisky.
Dù chỉ mới nhấp một ngụm, song do khoảng cách quá gần nên mùi rượu bay thoang thoảng trong gió, không khí dần thay đổi.
Quyến rũ và mang theo sắc thái khó cưỡng.
Dụ Kiến muốn né tránh nhưng sau lưng cô là cửa sổ, còn trước mặt lại bắt gặp cánh tay rắn chắc của người đàn ông.
Cô chỉ có thể ngồi cứng trên bàn học, nhìn anh từ từ cúi xuống, khẽ thì thầm bên tai: "Sao, em tưởng anh rất chính nhân quân tử hả?"
Giọng Trì Liệt khàn khàn, trầm thấp, anh nhẹ nhàng lên cao ở cuối câu.
Từ "chính nhân quân tử" nghe thật ph.óng đ.ãng và tự do khi anh nói, không hề mang chút khí chất nghiêm nghị đứng đắn nào, vả lại còn xen lẫn mùi rượu nồng nàn bay tới.
Gần quá.
Hơi thở nóng hổi phả vào má, cùng mùi rượu whisky khiến Dụ Kiến chỉ muốn nhắm mắt lại.
Cô không dám nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia.
Mi cô gái run rẩy, nhìn chằm chằm xuống sàn. Rồi như bị một điều gì đó làm cho sợ hãi.
"Anh... " Gương mặt nhỏ đỏ bừng, cô không dám nhìn xuống, mà chỉ lơ đểnh liếc qua khuy áo anh, lẩm bẩm: "...Bi.ến th.ái!"
Họ mới vào phòng được năm phút thôi mà.
Vậy mà anh còn dám tự xưng là chính nhân quân tử hả?
Cô gái ngồi trên bàn học, gương mặt nhỏ đỏ bừng. Ánh mắt trốn tránh, môi cắn chặt, đôi mắt lung linh ứa nước.
Yếu đuối, vô tội.
Cho dù chỉ là ước mơ, anh vẫn muốn nhìn thấy nước mắt cô lăn dài trên mi, nức nở cầu xin.
Đôi mắt Trì Liệt tối sầm lại.
Anh cố kiềm chế bản thân, vì Dụ Kiến mà không làm gì cả.
Người đàn ông cúi xuống, khẽ chạm vào vành tai cô: "Đi tắm không?"
Giọng anh càng lúc càng quyến rũ.
Đôi mắt Dụ Kiến lại ướt hơn, cô lí nhí trả lời: "Anh... anh đi trước đi!"
Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho việc này.
Cái bàn không lớn, lúc này cô gái gần như co người lại, trông thật ngoan ngoãn và đáng yêu.
Trì Liệt bật cười.
"Được." Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô: "Làm theo lời bà xã nhé."
Dụ Kiến rất xấu hổ khi nghe thấy cách gọi đó, cô đá anh một cái.
Ánh mắt Trì Liệt càng ấm áp hơn.
Anh bế cô vào phòng ngủ rồi đi đến phòng tắm.
Tiếng nước chảy vang lên, Dụ Kiến lấy chăn trùm kín đầu, xấu hổ hồi hộp không dám ló đầu ra.
Cách một lớp chăn
Cô mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
Trì Liệt không ở trong phòng tắm quá lâu.
Thực ra, từ lúc anh c.ởi quần áo đến khi mặc áo tắm vào chỉ mất vài phút. Nhưng sau đó cửa phòng tắm lại bị mở ra trước khi anh kịp buộc dây áo.
Trì Liệt không khỏi ngạc nhiên.
Đây không phải là điều mà Dụ Kiến sẽ làm.
Với tính cách nhút nhát, cô không thể chủ động xông vào phòng tắm khi anh đang tắm được.
Lòng anh chùng xuống, quay đầu lại thì thấy Dụ Kiến đang cầm điện thoại, mặt cô lộ ra vẻ hoảng loạn.
"Thỏ" Gương mặt đỏ hồng ban nãy giờ trắng bệch: "Thỏ vào viện rồi."
*
Là cảnh sát ở đồn cảnh sát gọi tới.
Họ nói rất vội và nhanh, Dụ Kiến chỉ kịp nghe địa chỉ bệnh viện nơi họ đang ở, còn lại cô không biết tình hình cụ thể thế nào.
Lúc này hai người không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác nữa.
Trì Liệt gọi xe rồi cùng Dụ Kiến đến bệnh viện.
May là khi đến, họ mới phát hiện tình hình cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng. Thỏ chỉ bị trầy phần đầu, còn lại cậu không bị gì quá nghiêm trọng.
Chỉ là lần này cậu không đánh nhau ở khu phố cũ nữa, sau khi bị cảnh sát đưa về đồn, cậu không chịu khai ra người liên lạc. Cuối cùng, sau khi cảnh sát năn nỉ, cậu mới chịu đọc số của Dụ Kiến.
Dụ Kiến không biết phải nói gì nữa.
Sợ cô Đổng và mọi người ở viện không thấy Thỏ sẽ lo lắng, cô gọi điện về viện báo trước, thấy trời không còn sớm, cô bèn bàn bạc với Trì Liệt rồi đưa thỏ về căn hộ.
"Nghỉ ngơi đi”
Dụ Kiến hiểu bây giờ không phải lúc để nói chuyện: “Sáng mai dậy chúng ta nói chuyện tiếp."
Lần này Thỏ không cãi lại Dụ Kiến, cậu chỉ cúi đầu vâng, cảm ơn Trì Liệt.
Rồi quay người vào phòng.
Bị làm phiền như vậy, cho đến khi nằm xuống giường, Dụ Kiến vẫn cảm thấy bực mình không ngủ được.
"Giá như em can thiệp tâm lý của thằng bé sớm hơn thì tốt biết mấy." Cô vùi vào lòng Trì Liệt, nói nhỏ: “Nếu em học ngành này sớm hơn thì có lẽ nó đã không trở nên như vậy rồi."
Trì Liệt chỉ im lặng, đến khi Dụ Kiến không nói nữa, anh mới vỗ nhẹ lên vai cô: "Em đã làm rất tốt, em là một người chị tốt."
Với thành tích xuất sắc của Dụ Kiến trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, nếu theo học tài chính hay công nghệ thông tin ở đại học Bình Thành thì sau khi tốt nghiệp cô cũng sẽ có một mức thu nhập ổn định.
Vì vậy việc lựa chọn ngành tâm lý ít hot, một phần cũng là vì các em trong viện.
Vòng tay ấm áp và vững chắc của Trì Liệt khiến Dụ Kiến càng dựa dẵm vào anh hơn.
Cô không nói nữa, căn hộ cao tầng cách xa mặt đất, yên tĩnh lắng đọng. Trong bóng tối im lặng, chỉ nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông.
Một lúc sau, anh gọi cô: "Dụ Kiến".
Giọng nói khàn đặc, trầm ấm, tiếng tim đập gấp gáp rơi vào tai cô gái.
Khiến gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Dụ Kiến giật mình, rồi lập tức căng thẳng.
"Không” Cô lúng túng từ chối: “Không được!"
Thỏ vẫn còn ở đây mà!
Mặc dù phòng ngủ và phòng khách xa nhau, cách âm cũng rất tốt, nhưng Dụ Kiến không thể chấp nhận việc làm chuyện đó khi có người khác trong nhà được.
Xấu hổ lắm!
Điều này thực sự vượt qua giới hạn của cô.
Dụ Kiến sợ đến nỗi không biết làm gì, theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay của Trì Liệt. Nhưng anh đã siết chặt tay, không hề có lý lẽ và bá đạo, giữ chặt cô trong lòng mình.
"Làm sao đây?"
Anh cắn nhẹ vào lỗ tai cô, giọng điệu trách móc: "Anh cảm thấy khó chịu quá."
Dụ Kiến không biết phải làm gì.
Mặc dù đã xem những thứ dành cho người lớn, nhưng tình hình hiện tại vẫn vượt xa khỏi dự đoán của Dụ Kiến. Cô rất bối rối, đầu óc hoàn toàn choáng váng, chỉ còn nghe thấy giọng anh ngày càng thấp và khàn.
"Dụ Kiến." Anh nửa dỗ dành nửa lừa dối: "Em giúp anh nhé."
Làm sao để giúp đây?
Anh đến gần hơn, Dụ Kiến cảm thấy có gì đó, cô muốn co mình lại nhưng bị anh ôm chặt, giọng nói dịu dàng quyến rũ: "Xin em đấy."
*
Hôm qua Thỏ đã gây ra rắc rối, nên sáng hôm sau cậu tranh thủ thức dậy sớm.
Những đứa trẻ ở viện phúc lợi đều biết nấu ăn, Thỏ cũng không ngoại lệ, cậu dùng nguyên liệu có sẵn trong bếp để nhanh chóng làm bữa sáng cho ba người. Sau đó, Dụ Kiến và Trì Liệt cũng lần lượt thức dậy.
Ban đầu Thỏ còn tưởng rằng mình sẽ bị mắng.
Ngồi trên bàn ăn, cậu cúi đầu, nhạy cảm nhận ra hình như chị đang không vui, thế là cậu lại càng cúi thấp đầu hơn.
Do Thỏ cúi đầu, nên đã bỏ qua ánh mắt hung dữ trừng về phía Trì Liệt của Dụ Kiến
Trì Liệt ra vẻ thản nhiên chịu đựng cái nhìn đó, anh không hề tức giận, ngược lại còn nói với Thỏ: "Nhà có trái cây ấy, đừng chỉ ăn mỗi cháo thôi."
Sau đó anh đứng dậy, lấy vài quả táo từ tủ lạnh ra.
Gọt vỏ xong thì đưa cho Dụ Kiến: "Em ăn không?"
Dụ Kiến không muốn để ý tới anh: "Để em tự gọt."
Chuyện xảy ra tối qua!
Dụ Kiến vẫn còn đang rất xấu hổ, Trì Liệt gọt táo thành từng miếng nhỏ, bày ra đĩa rồi dùng nĩa xiên vào đẩy đến trước mặt cô.
"Vậy sao mà được."
Anh nghiêng người, nói nhỏ: "Không thể để tay của Dụ Kiến nhà chúng ta mỏi thêm nữa."