Chơi Với Lửa

Chương 68: Chương 68




Sau khi rời khỏi khu vườn, Tần Vũ Mộng bước về phía con đường nhỏ dẫn ra ngoài. Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, cảm giác u uất dâng lên trong lòng, không rõ vì sự xa cách với Cố Dạ Hàn hay vì sự giằng xé trong tâm trí cô khi nghĩ về mối quan hệ này.
Cô muốn rời khỏi đây một chút, tìm đến nơi nào đó có thể làm dịu đi cảm giác hỗn loạn này.
Cố Dạ Hàn đứng nhìn theo bóng cô xa dần, anh nắm chặt bàn tay lại, mắt lộ rõ vẻ hối hận và bối rối. Tư Mạch từ phía xa tiền lại, khẽ thở dài khi thấy bạn mình như vậy.
- Anh để cô ấy đi sao?- Tư Mạch hỏi, giọng có chút mỉa mai nhưng không giấu được sự quan tâm.
Cố Dạ Hàn quay đầu lại, đôi mắt anh đăm chiêu và mệt mỏi.
- Tôi... không biết phải làm gì. Tôi chưa bao giờ cảm thấy khó xử như thế này.
Tư Mạch bật cười, vỗ vai bạn mình.
Cậu, người từng khiến bao nhiêu người phải khiếp sợ, giờ lại bối rối vì một cô gái.Tôi chưa từng thấy cảnh này bao giờ.Cố Dạ Hàn chỉ im lặng, đôi mắt hướng về phía Tần Vũ Mộng đã khuất bóng. Anh không thể hiểu nổi bản thân mình nữa. Anh từng nghĩ mình có thể kiểm soát mọi thứ, từ cảm xúc đến hành động, nhưng Tần Vũ Mộng đã phá vỡ mọi quy tắc của anh.
Tôi nghĩ cậu nên đối mặt với cảm xúc của mình đi,- Tư Mạch nói, giọng nghiêm túc hơn.Tôi đã biết cậu từ lâu, và lần đầu tiên tôi thấy cậu để một người phụ nữ ảnh hưởng đến cậu như vậy.Đừng để cô ấy đi xa hơn nữa nếu không cậu sẽ mất cô ấy thật đấy.Cố Dạ Hàn khẽ nhắm mắt, hít một hơi sâu rồi thở ra. Anh biết Tư Mạch nói đúng. Anh cần phải đối mặt với cảm xúc của mình, thay vì cứ để sự giăng xé này kéo dài.
Tần Vũ Mộng bước đi trên con phố vắng, đôi chân dường như không có điểm dừng. Cô cảm thấy mình cần phải đi xa một chút để làm rõ mọi suy nghĩ.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến Cố Dạ Hàn, trái tim cô lại đau nhói. Cô không hiểu nổi bản thân mình nữa, tại sao một người như anh lại có thể ảnh hưởng đến cô nhiều đến thế.
Những hành động mâu thuẫn của anh, sự lạnh lùng xen lẫn quan tâm, khiến cô không thể biết được thật sự anh đang nghĩ gì.
Cô dừng lại, ngồi xuống một băng ghế đá bên đường, nhìn lên bầu trời tối dần. Những đám mây xám xịt che khuất ánh hoàng hôn, như cảm xúc trong lòng cô lúc này mờ mịt và không rõ ràng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn màn hình. Là Cố Dạ Hàn.

Cô thở dài, định không nghe máy nhưng rồi lại chần chừ một lúc. Cuối cùng, cô quyết định bắt máy.
Em ở đâu?- Giọng anh vang lên, trầm và lo lắng.Ở đâu cũng được, không cần anh quan tâm, cô đáp, giọng lạnh lùng.Tần Vũ Mộng,- anh gọi tên cô, nghe như một lời van nài.
- Hãy về đi. Chúng ta cần nói chuyện.
Cô im lặng một lúc, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhưng giọng nói vẫn cố giữ bình tĩnh
Anh muốn nói chuyện gì chứ?Nói về việc anh liên tục đẩy tôi ra rồi lại kéo tôi lại gần sao?Hay là nói về việc anh muốn tôi chỉ là một con rối trong tay anh?Cố Dạ Hàn thở dài qua điện thoại, giọng anh lạc đi.
Không phải như vậy. Chỉ là tôi... tôi cũng không biết mình muốn gì.Vậy thì để tôi giúp anh rõ ràng hơn,- cô đáp, cười nhạt.Tôi sẽ không là gì của anh cả. Anh có thể yên tâm rồi.Cô cúp máy, cảm thấy một dòng nước mắt lăn dài trên má. Cảm xúc hỗn loạn dâng trào, cô biết mình không thể tiếp tục như thế này mãi. Cô cần phải đưa ra quyết định cho mối quan hệ này, hoặc là bước tiếp, hoặc là chấm dứt tất cả.
Cố Dạ Hàn vẫn cầm chiếc điện thoại trong tay, lòng anh chùng xuống khi nghe giọng nói lạnh lùng của cô. Anh biết mình đã đấy cô ra xa, và có lẽ lần này, cô sẽ không quay lại nữa.
Tần Vũ Mộng ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đá, những giọt nước mắt đã ngừng rơi, nhưng nỗi buồn vẫn đè nặng trong lòng.
Cô không rõ mình đã ngồi bao lâu, chỉ biết rằng màn đêm đã bao trùm lấy cả con phố. Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cô khẽ rùng mình, đôi tay vô thức ôm lấy vai mình để giữ ấm.
Cô nhìn về phía xa, đôi mắt mơ màng. Cảm giác chán nản, mệt mỏi với tất cả mọi thứ khiến cô chỉ muốn buông xuôi. Thật kỳ lạ khi người khiến cô tổn thương nhất lại chính là người mà cô luôn nghĩ đến, không ngừng tìm kiếm.
Từ phía xa, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, dáng đi mạnh mẽ và đầy kiên định. Là Cố Dạ Hàn.
Anh tiến đến gần cô, trong đôi mắt ấy hiện rõ sự lo lắng pha lẫn chút hối hận. Anh đã tìm kiếm cô suốt từ khi cô cúp máy. Dù lý trí bảo anh nên để cô yên, nhưng con tim anh lại không cho phép mình làm vậy.
Tần Vũ Mộng quay mặt đi, cố không nhìn anh. Cô không muốn cho anh thấy sự yếu đuối của mình lúc này. Nhưng Cố Dạ Hàn vẫn bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô mà không nói lời nào. Hai người im lặng, chỉ có tiếng gió đêm rì rào giữa không gian vắng vẻ.
- Vũ Mộng, em định ngồi đây mãi sao?- Anh hỏi, giọng khàn đặc, cố che giấu cảm xúc thật của mình.
Cô không trả lời, chỉ cười nhạt.

- Anh quan tâm sao?
Anh có biết không, em đã mệt mỏi khi phải đoán ý anh từng ngày.Một lúc anh đẩy em ra xa, lúc khác lại kéo em lại gần. Anh muốn gì ở em?Cố Dạ Hàn nhìn cô, ánh mắt như muốn nói điều gì đó nhưng rồi anh chỉ lặng lẽ thở dài.
Tôi không biết,- anh đáp thành thật.Tôi cũng không biết mình muốn gì nữa, chỉ biết rằng khi không thấy em, lòng tôi bất an.Tần Vũ Mộng quay sang nhìn anh, đôi mắt cô ngập tràn sự đau khổ.
Anh thật là ích kỷ,- cô nói, giọng run run.Anh không muốn tôi rời đi, nhưng cũng không chịu thừa nhận tình cảm của mình.Anh nghĩ tôi là gì, một món đồ chơi để anh kiểm soát sao?Cố Dạ Hàn cứng đờ, câu nói của cô như một cú đấm thẳng vào lòng tự tôn của anh. Anh luôn nghĩ mình mạnh mẽ, có thể kiểm soát mọi thứ, nhưng trước cô, anh lại bất lực đến vậy.
Anh không thể phủ nhận điều cô nói, vì đó là sự thật. Anh đã quá quen với việc giữ khoảng cách, không muốn để bản thân dính vào tình cảm vì sợ mất kiểm soát. Nhưng cô, người con gái này, đã phá tan bức tường anh dựng lên suốt bao năm qua.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Tôi xin lỗi,- anh nói khẽ, giọng anh trầm và chân thành.Tôi đã sai, tôi đã làm tổn thương em.Cô nhìn anh, ngạc nhiên vì lời xin lỗi hiếm hoi từ Cố Dạ Hàn. Trước đây, anh chưa bao giờ xin lỗi ai. Nhưng lần này, anh lại cúi đầu trước cô, một cách chân thành và hối hận.
Anh xin lỗi không phải vì anh thực sự hiểu mình đã sai ở đâu,- cô cười buồn.Mà chỉ vì anh sợ mất đi thứ mà anh nghĩ là của anh.Cố Dạ Hàn im lặng, không phủ nhận. Cô nói đúng, anh không dám chắc mình hiểu rõ cảm xúc của bản thân.
Nhưng anh biết rằng, nếu mất cô, anh sẽ hối hận cả đời.
Vậy anh muốn làm gì bây giờ?- Cô hỏi, đôi mắt đẫm nước nhưng ánh lên sự cứng rắn.Nếu anh không thể chắc chắn về cảm xúc của mình, thì tốt nhất là để tôi đi.Đừng kéo tôi vào vòng luẩn quẩn của sự bất định này nữa.
Cố nđ ty ,nhẹ nhg nm l tc.-có thểc nhn cs n p từ lgn th, như một lời hứa âm thầm không lời.
Cho tôi một cơ hội,- anh nói, giọng anh trầm thấp nhưng kiên định.Tôi sẽ không để em phải đoán nữa.Tôi sẽ tìm ra câu trả lời, và nếu tôi sai, tôi sẽ để em đi mà không giữ em lại.Tần Vũ Mộng nhìn sâu vào mắt anh, cố tìm kiếm một tia sự thật trong lời nói ấy. Cô thấy sự chân thành, thấy cả sự lo lắng. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được một Cố Dạ Hàn khác không phải là người đàn ông lạnh lùng, vô cảm mà cô từng biết.
Cô khẽ gật đầu, rút tay lại.
Được, tôi sẽ chờ.Nhưng đừng để tôi phải đợi quá lâu.Anh không trả lời, chỉ gật đầu, ánh mắt dõi theo cô khi cô đứng dậy và bước đi. Anh biết rằng, nếu lần này anh không thể hiểu được bản thân mình, thì có lẽ anh sẽ mất cô mãi mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.