Chưởng Hoan

Chương 79: Cũng ở đây




Editor : Ha Ni Kên
Tại sao Khai Dương vương vẫn chưa đi ?
Câu hỏi này có là hỏi Vệ Hàm thì chàng cũng không trả lời.
Sao gì mà lắm sao thế, dù sao hồi phủ cũng không có việc gì để làm.
Nhưng mà hôm nay Thái tử lưu tâm đến chàng nhiều quá, vẫn nên đi thì hơn.
Nghĩ vậy, Vệ Hàm đặt ly rượu xuống, toan đứng lên.
Đúng lúc này có hạ nhân vương phủ chạy đến, đi thẳng đến trước mặt Bình Nam vương : « Vương gia, có chuyện rồi ! »
« Chuyện gì ? » Bình Nam vương rất là không vui, cố nén tức giận hỏi.
Hôm nay là thọ yến của Bình Nam Vương phi, người tới chúc nào phải người thường, trừ mấy khách được chia ra các yến phòng khác, khách được hắn tiếp ở phòng này toàn là những người quyền cao chức trọng.
Ngay trước mặt những người như vậy mà lại loạn cào cào chạy đến thì còn ra thể thống gì nữa.
Nhưng chính vì vậy lại khiến Bình Nam vương trầm lòng, cảm thấy không yên.
Hạ nhân tiến lên, thấp giọng bẩm báo : « Trưởng tôn nữ Trần Các lão bị người hại – »
« Gì cơ ? » Vừa mới nghe câu đầu, Bình Nam vương đã hất đổ ly rượu, khiếp sợ.
Trong sảnh lặng lại đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, vô số lỗ tai dựng đứng lên, tất nhiên ngoài mặt vẫn có vẻ không có chuyện gì xảy ra, cầm ly rượu đầy tràn hoặc rỗng không sát miệng, giả bộ.
« Nói tiếp đi ! » Bình Nam vương mặc kệ rượu chảy đầy tay, lạnh giọng.
Hạ nhân cố nói bé hơn nữa : « Phát hiện ra thi thể của Trần Đại cô nương dưới giàn mẫu đơn, trên người còn cắm một thanh đoản kiếm, nghe đâu là kiếm của Lạc cô nương nữ nhi Lạc Đại Đô Đốc. »
Bình Nam vương cứng người.
Nữ nhi Lạc Đại Đô Đốc ?
Tin này có hơi động trời.
Mọi người : « ... » Cái tay hạ nhân nói gì vậy, không nghe thấy gì hết !
« Còn có thi thở một vị tỳ nữ khác được phát hiện trong rừng trúc nữa... »
Bình Nam vương thông suốt đứng dậy, tìm kiếm Trần Các lão, nhắm mắt nói : « Trần Các lão, lệnh tôn nữ xảy ra chút chuyện, mời đi theo bản vương đến hậu hoa viên. »
Trần Các lão mơ hồ đứng dậy.
Hắn già rồi, cũng chỉ muốn xem chuyện vui, nhưng sao lại rơi đến trúng đầu mình rồi ?
Bình Nam vương lại chắp tay với Lạc Đại Đô Đốc : « Đại Đô Đốc cũng đi cùng bản vương đi. »
Lạc Đại Đô Đốc cũng bình tĩnh đứng dậy.
Ông biết chứ, náo nhiệt thế này sao lại không có gì liên quan đến khuê nữ của ông chứ.
Làm cha khó lắm phải đâu chuyện đùa.
Mọi người vừa thấy Lạc Đại Đô Đốc đứng dậy mới bừng tỉnh : có vẻ như cô con gái kia của Lạc Đại Đô Đốc lại gây chuyện rồi !
Thông báo cho Trần Các lão và Lạc Đại Đô Đốc cũng không phải chuyện chính, quan trọng là – Bình Nam vương nặng nề nhìn về phía Thượng thư Hình bộ.
Quan trọng là phải mời người tra án qua đó, nhưng như vậy thì chẳng thể che giấu được cái gì nữa.
Thôi, chuyện to như vậy cũng chẳng giấu giếm được.
Bình Nam vương hạ quyết tâm, cất giọng : « Triệu Thượng thư cũng đi cùng bản vương đi. »
Lời dứt, vẻ mặt mọi người thay đổi liên tục. Đến khi Bình Nam vương đi cùng ba người kia, trong sảnh sôi sùng sục.
« Kêu trưởng bối qua thì kêu, nhưng gì lại lẫn đến cả Triệu Thượng thư ? »
« Ôi – Triệu Thượng thư chấp chưởng Hình bộ, xem ra chuyện hôm nay không nhỏ đâu ! »
Có người tai thính ngập ngừng : « Hình như ta nghe thấy mấy chữ thi thể... »
« Không thể nào, tiểu cô nương tranh cãi, sao lại cãi ra cả thi thể rồi ? »
« Nhưng nếu chỉ là chuyện nhỏ thì sao lại gọi cả Triệu Thượng thư chứ ? »
Có người nói : « Hay là – đi xem thế nào ? »
Người nghe trầm mặc một chút rồi rối rít đứng lên : « Đi, đi xem thế nào. »
« Các vị đại nhân – » Quản sư vương phủ ở đây cuống đến toát mồ hôi, nhưng đây toàn là những người tai to mặt lớn, kết thành nhóm đi hóng chuyện thì ai mà ngăn được chứ.
« Ôi, kìa— » Quản sự vương phủ rối như tơ vò, quay đầu phát hiện Vệ Hàm và Thái tử vẫn ngồi yên tại chỗ.
May mà vẫn còn Thái tử và Khai Dương vương tu tâm dưỡng tính !
Vệ Hàm đứng dậy.
« Vương thúc phải về à ? »
Vệ Hàm nhìn Thái tử một cái, hờ hững nói : « Đi xem thế nào. »
Cho đến khi Vệ Hàm đi rồi, Thái tử vẫn chưa hoàn hồn.
Tiểu vương thúc hôm nay làm sao vậy ?
Thái tử ôm nỗi kinh ngạc đuổi theo.
Sảnh lớn chỉ còn mình quản sự vương phủ : « ... »
Hắn cũng phải đi xem thế nào mới được !
Gặp phải một vườn các tiểu cô nương mặt mày tái nhợt, vẻ mặt đám người Bình Nam vương còn khó coi hơn.
Trần Các lão khàn giọng : « Đại Đô Đốc, chuyện hôm nay mời ngươi cho lão phu một câu trả lời ! »
Lạc Đại Đô Đốc không hề yếu thế : « Tiểu nữ đã nói không liên quan rồi, Các lão bình tĩnh chớ nóng vội, nghe Triệu Thượng thư phân tích xong rồi tính sau. »
Triệu Thượng thư nhắm mắt đau đầu, lòng đầy khổ sở.
Lão không lên làm Thượng thư Hình bộ vì giỏi phá án !
Hôm nay chỉ có thể đứng hỏi rồi chờ thuộc hạ đắc lực chạy đến thôi.
« Vậy tức là, khi các vị đến vườn mẫu đơn này thì vừa đúng lúc gặp Lạc cô nương đang quay về ? »
Các quý nữ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
Triệu Thượng thư vuốt râu : « Vậy tức là, Lạc cô nương là người sớm nhất đến đây ? »
Lạc Đại Đô Đốc không nhịn được phản bác : « Sao lại kết luận qua loa thế được ? Không thể chỉ vì không thấy người nào đến sớm hơn thì lại nói tiểu nữ là người tới sớm nhất được. »
Đường đường là Thượng thư Hình bộ, tra án kiểu gì chẳng chuyên nghiệp chút nào !
Trần Các lão cả giận nói : « Hôm nay lệnh ái và tôn nữ của ta có mâu thuẫn, đây là động cơ. Thanh đoản kiếm đâm chết tôn nữ ta cũng là của lệnh ái, đây là vật chứng. Những tiểu cô nương ở đây thấy lệnh ái đi khỏi từ vườn mẫu đơn, đây là nhân chứng. Giờ nhân chứng vậy chứng động cơ đều đủ cả, vậy mà Lạc Đại Đô Đốc vẫn còn nghĩ kết luận lệnh ái là hung thủ là qua loa ư ? »
Triệu Thượng thư không nhịn được gật đầu.
Trần Các lão phân tích có lý quá, còn ra dáng phá án hơn cả ông.
Mà Lạc Đại Đô Đốc thì chỉ có mỗi một câu : « Tiểu nữ đã nói không liên quan thì nhất định không liên quan đến tiểu nữ ! »
Cho dù con gái ông không tốt đủ đường, nhưng trước giờ đã gây họa thì sẽ không bao giờ chối.
Trần Các lão tức đến cứng cả râu : « Lạc Đại Đô Đốc, lời này của ngươi thật là buồn cười ! Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, chẳng lẽ không thừa nhận thì là xong chuyện à ? »
Một giọng nói lành lạnh vang lên : « Ta có mấy câu phải nói. »
Lạc Đại Đô Đốc ngẩn ra : « Sênh Nhi— »
Lạc Sênh nhìn Lạc Đại Đô Đốc một cái rồi nhìn sang đám quý nữ làm chứng : « Các ngươi có tận mắt thấy ta cầm dao giết người không ? »
Mấy người quý nữ chầm chậm lắc đầu.
Lạc Sênh khẽ nhếch cằm nhìn Trần Các lão : « Các lão nghe thấy đấy, các nàng cũng không tận mắt thấy ta giết người, đây mà là nhân chứng cái chó gì hả ! »
Mấy vị quý nữ lúng túng không thôi.
Nhân chứng cái chó gì... nói thế khó nghe quá.
« Như vậy vật chứng thì sao ? » Dù bị cái chết của cháu gái làm cho kích động nhưng dù sao Trần Các lão cũng là người đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vẫn có thể khắc chế bình tĩnh đối mặt với một tiểu cô nương.
« Vật chứng ? » Lạc Sênh nhướn mày : « Ý Các lão là thanh đoản kiếm đâm chết Trần Đại cô nương ấy hả ? »
Nói đến đây, nàng bật cười : « Nhưng mà đó không phải là của ta. »
« Ngươi nói không phải thì là không phải đấy à ? » Chu Hàm Sương đứng trong đám người, không nhịn được thêm, nói.
Lạc Sênh không thèm để tâm đến kẻ chen lời, cười với Triệu Thượng thư : « Vẫn chưa có cơ hội để nói, ta đã tặng thanh đoản kiếm nạm đá quý kia cho người khác từ lâu rồi. »
Tặng rồi ?
Mọi người âm thầm lắc đầu.
Lý do này miễn cưỡng quá, chẳng lẽ cứ tùy tiện nói đã đưa cho thân bằng hảo hữu nào đó rồi là có thể thoát khỏi nghi ngờ đấy hả ?
« Chà, người được tặng cũng đang ở đây đấy. » Ánh mắt Lạc Sênh vượt qua biển người, khẽ mỉm cười với Vệ Hàm. 
-----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.