Editor : Ha Ni Kên
Chu Hàm Sương gắng sức điều chỉnh hô hấp cho thật ưu nhã, đi đến trước mặt Vệ Hàm, thẹn thùng cúi người : « Vương gia. »
Gò má ửng đỏ của cô nương khiến Vệ Hàm không khỏi liếc nhìn Lạc Sênh một cái.
Xem ra chàng không lầm, Lạc cô nương quả thật không hề giống các cô nương bình thường.
Nàng làm bao nhiêu chuyện như vậy, chưa đỏ mặt lấy một lần.
« Chu cô nương thấy sao ? » Lạc cô nương nửa cười nửa không.
Mặt Chu Hàm Sương nóng lên, căng thẳng đến mức đổ mồ hôi tay.
Nàng không ngờ sẽ bối rối đến thế này. Ngày thường nàng cũng là người dám giận dám mắng, không cũng không công khai kết thù với Lạc Sênh, nhưng trước mặt chàng tim đập như sấm, tựa như ai chồng một ngọn núi trong lòng.
Bởi vì quá để ý, nên chẳng có cách nào thản nhiên.
« Xem kỹ rồi. » Chu Hàm Sương hít sâu một hơi, tận lực bình tâm.
Nàng chưa bao giờ đứng gần chàng đến vậy, thế nhưng lại là giữa ánh mắt bao người, muốn nhìn kỹ thêm một lượt cũng chẳng thể.
Nàng không phải thể loại con gái mặt dày vô liêm sỉ như Lạc Sênh, vừa mắt ai là không biết xấu hổ bám lấy.
« Vậy đoản kiếm trong tay vương gia có phải của ta hay không ? »
Chu Hàm Sương nhìn bàn tay cầm đoản kiếm.
Ngón tay thon dài trắng nõn, sạch sẽ vô cùng, ánh sáng rực rỡ từ đá quý nạm đầy đoản kiếm chiếu sang, khiến mắt người hoa lên.
Tay chàng đẹp quá.
Chu Hàm Sương ngước mắt nhìn nhanh Vệ Hàm một cái rồi vội cụp mắt lại, do dự trong lòng một cái, chớp mắt rồi nói : « Là của Lạc cô nương. »
Nàng muốn nói không phải, dù sao cũng không khắc tên Lạc Sênh ở trên, đá quý tuy không phải loại thường gặp nhưng cũng không phải là khó thấy.
Nhưng Lạc Sênh nói đã đưa đoản kiếm cho Khai Dương vương, Khai Dương vương cũng thừa nhận. Nếu nàng nói không phải, chẳng phải chàng sẽ nghĩ nàng là người nói linh tinh ?
Nàng không muốn để lại ấn tượng như vậy trong chàng.
Vì vậy, có không cam lòng cũng đành phải chấp nhận.
Nghĩ vậy, Chu Hàm Sương nhìn sang Lạc Sênh, gặp phải đôi mắt nắm chắc phần thắng và con ngươi phảng phất ý cười.
Chu Hàm Sương không khỏi nổi đóa.
Tiện nhân cố ý !
Lạc Sênh cũng mặc kệ Chu Hàm Sương nổi cáu, thấy nạng tự nhận, khẽ mỉm cười với tt : « Triệu Thượng thư, đoản kiếm đâm chết Trần Đại cô nương không phải của ta, vậy ta có thể rũ bỏ tình nghi rồi phải không ? »
« Có thể, có thể. » Triệu Thượng thư không giỏi phá án gật gù liên hồi.
« Triệu Thượng thư ! » Trần Các lão bình thường trầm ổn như núi cũng tức đến cao giọng : « Đây chỉ có thể chứng minh rằng Lạc cô nương và các tiểu cô nương ở đây cùng mức độ tình nghi, sao có thể hoàn toàn xóa bỏ tình nghi được ? Lạc cô nương đưa đoản kiếm cho Khai Dương vương là thật, nhưng ai mà biết được sau đó có mua thêm một thanh khác hay không ? »
Triệu Thượng thư lại liên tục gật đầu : « Trần Các lão nói cũng phải. »
Mọi người : « ... »
« Một thanh đoản kiếm ba nghìn lượng, muốn mua là mua chắc ? » Thạch Diễm lầm bầm.
Hở ?
Mọi người rối rít nhìn tiểu thị vệ vừa dâng đoản kiếm.
Thạch Diễm bị ánh mắt lạnh tanh của chủ tử nhà mình hắt sang, cụp mắt ngoan ngoãn đứng yên.
Bình Nam vương vốn là chủ nhân, mãi mới tìm được cơ hội chen lời : « Khụ, Triệu Thượng thư, các tiểu cô nương ở đây đều là thiên kim các phủ, kết án phải thận trọng. »
Thọ yến vương phi lại xảy ra chuyện này, đúng là xui tận mạng.
Lạc Sênh chờ Bình Nam vương nói xong mới lên tiếng : « Triệu Thượng thư minh xét kỹ lưỡng, nhất định không được oan uổng người vô tội, bỏ qua cho hung thủ. »
Vừa nói nàng vừa lơ đãng liếc nhìn Vệ Văn : « Dù sao ở đây còn có cả Quận chúa nữa. »
Bình Nam vương cứng người.
Sao hắn lại quên mất, con gái cũng ở đây chứ !
Bình Nam Vương phi hay tin đã có mặt từ lâu không nhịn được hừ lạnh : « Lạc cô nương chớ nói bừa. »
Lạc Sênh quay sang nhìn thẳng Bình Nam Vương phi, khí thế không hề nhún nhường nửa bước : « Ta nói mong Triệu Thượng thư minh xét kỹ lưỡng, không oan uổng người vô tội, xin hỏi vương phi chỗ nào là nói bừa ? »
Bình Nam Vương phi cứng họng, thầm mắng tiểu nha đầu lưỡi trơn như trạch, quá khó chơi.
Trước mặt nhiều người như vậy, Bình Nam Vương phi có tức đến mấy cũng không thể nào bộc lộ ra bên ngoài, đành cười ôn hòa : « Đương nhiên mời Triệu Thượng thư minh xét kỹ lưỡng không sai, cẳng qua trước giờ Văn Nhi vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện, Lạc cô nương chớ kéo con bé vào kẻo dọa con bé sợ. »
Bình Nam Vương phi cười cười giải thích đôi câu, coi như cũng cho vãn bối thể diện không nhỏ.
Lạc Sênh sẽ cảm kích à ?
Tất nhiên là không rồi.
Nàng nhìn các quý nữ có mặt, bật cười : « Các cô nương ở đây đều là danh môn quý nữ, ai mà không ngoan ngoãn hiểu chuyện chứ. »
Các quý nữ vốn chẳng có mấy thiện cảm với Lạc cô nương bây giờ chỉ hận không thể gật đầu.
Chứ sao nữa, ai mà không phải danh môn quý nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện chứ ?
Trần Đại cô nương chết, ai ở đây cũng có thể là nghi phạm, dựa vào đâu tiểu Quận chúa lại không ?
Thân phận tiểu Quận chúa hơn các nàng một chút, có tra cũng không tra đến tiểu Quận chúa, ai cũng biết vậy, nhưng không nói ra thì các nàng cũng không ngột ngạt.
Bình Nam Vương thấy gió có vẻ đi sai hướng, nói vội : « Vương phi chớ nói nữa, vẫn nên chờ Triệu Thượng thư tra cho rõ mới phải. »
Triệu Thượng thư to cả đầu.
Ông có biết tra đâu !
Ngay lúc Triệu Thượng thư đầu đau như búa bổ, thuộc hạ đắc lực cuối cùng cũng đến.
Đó là một người trẻ tuổi mặt mày lạnh lùng nhưng nghiêm túc.
« Đại nhân – »
Triệu Thượng thư khoát vội tay : « Mau mau tra án đi. »
Người trẻ tuổi nghe qua vụ án, đi về phía vườn mẫu đơn.
Cho đến tận bây giờ, vẫn không có ai động đến thi thể của Trần Nhược Ngưng nhưng xác của tỳ nữ trong rừng trúc đã được bê đến đây.
Người trẻ tuổi ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra hai cái xác.
Mọi người không nói gì, chỉ đứng yên nhìn. Vài quý nữ thấy người trẻ tuổi ấn ấn vết thương trên bụng Trần Nhược Ngưng, không khỏi liếc nhau.
Cho dù khi còn sống tôn quý đến đâu, chết rồi thì chỉ như cá nằm trên thớt.
Còn sống thật tốt, hung thủ đáng chết !
Yên lặng bao trùm, chẳng có lấy nửa tiếng bàn nhỏ.
Những gì cần nói cũng đã nói rồi, giờ chỉ chờ xem thuộc hạ của Triệu Thượng thư có tra ra cái gì hay không.
Không biết qua bao lâu, người trẻ tuổi đứng dậy, trở lại trước mặt Triệu Thượng thư, chắp tay : « Hai vị đều chết do đoản kiếm đâm, nhưng sau khi kiểm tra vết thương, ty chức suy đoán hung thủ không phải là cùng một người. »
« Cái gì ? » Mọi người kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
Có tận hai hung thủ ? Đây là điều chẳng ai nghĩ đến hết !
Các cô nương trố mắt nhìn nhau, sắc mặt khó coi vô cùng.
May mắn lắm mới tụ hội được một lần, xuất hiện hung thủ giết người đã sợ lắm rồi, thế mà còn có tận hai kẻ.
« Sao lại suy ra có hai hung thủ ? » Triệu Thượng thư vội hỏi.
Người trẻ tuổi nói : « Mặc dù hai người đều chết do bị đoản kiếm đâm, nhưng góc độ đâm thì lại khác nhau. Hung thủ đâm chết tỳ nữ hẳn là một vị thuận tay trái... »
Thuận tay trái ?
Kết luận này không khỏi khiến các cô nương vắt óc suy nghĩ.
Trong số các nàng, có ai là thuận tay trái ?
Có lẽ bị chấn động quá nhiều, các cô nương loạn như tơ vò, không nghĩ ra manh mối nào.
Lúc này Lạc Sênh lên tiếng : « Chắc chắn người đâm chết tỳ nữ thuận tay trái chứ ? »
« Phải. » Người trẻ tuổi gật đầu.
« Ta biết có người thuận tay trái đấy. » Lạc Sênh thản nhiên nói.
-----------------