Editor : Ha Ni Kên
Sau khi trở lại Nhàn Vân uyển, Lạc Sênh thấy Hồng Đậu đang hăm hở kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho Khấu Nhi.
Khấu Nhi vặn chặt khăn tay, vẻ mặt không ngừng thay đổi theo câu chuyện của Hồng Đậu, đến cuối thở dài thượt : « Lần nào cô nương dắt ngươi đi cùng đều gặp chuyện phiền phức, đã bảo không có ta là không xong mà. »
Hồng Đậu không khách khí liếc xéo : « Dắt ngươi đi cùng làm cái gì chứ, muốn cho cô nương nghe ngươi càm ràm đến choáng váng à ? Cô nương mà ngất đi thì không thể rũ sạch nghi ngờ trên người mất. »
« Hồng Đậu, ai bảo ta nói nhiều hả ! » Khấu Nhi như bị dẫm phải đuôi, sừng cổ lên.
Nàng chẳng bao giờ nói nhiều cả, bao nhiêu chuyện cần lo kia kìa, không nhắc nhở đúng lúc thì không xong.
Vừa thấy Khấu Nhi chuẩn bị thao thao bất tuyệt, Hồng Đậu giơ chiếc hộp trong tay lên : « Nhìn đi, xem cái gì đây. »
Khấu Nhi mở ra, không khỏi ngạc nhiên : « Đây là đoản kiếm cô nương đưa cho Khai Dương vương mà. »
« Chứ sao nữa. » Hồng Đậu ra chiều đắc ý : « Đoản kiếm về lại tay cô nương chúng ta, cô nương có lợi hại không ? »
Khấu Nhi gật đầu như gà mổ thóc : « A di đà phật, cô nương cẩn thận tiết kiệm như vậy làm ta an tâm quá. »
« Đã bảo ngươi bớt lời đi, cô nương mà còn cần ngươi lo lắng hộ đấy à ? »
Hai tiểu nha hoàn đang nói chuyện thì Lạc Sênh đi vào.
« Cô nương. » Cả hai cúi chào.
Lạc Sênh đi thẳng vào rồi ngồi xuống, Khấu Nhi lập tức bưng lên nước ngọt. »
Lạc Sênh uống vài ngụm, liếc nhìn thanh đoản kiếm trên bàn, đăm chiêu.
Không ngờ Khai Dương vương cũng đàng hoàng như vậy, tiếc là họ Vệ, có trung thực thẳng thắn nữa cũng chẳng phải người tốt.
Yên lặng kết luận, Lạc Sênh gọi Khấu Nhi.
« Cô nương có chuyện gì muốn dặn dò ạ ? » Không được cô nương dắt đi chơi cùng, Khấu Nhi đang ghen tị vô cùng, vừa nghe đã phấn chấn tinh thần.
« Đi hỏi thăm Nhị công tử Lâm Sơ phủ Lâm Tế tửu cho ta. » Lạc Sênh thong dong nói.
Hồng Đậu vội nhắc : « Cô nương, sai rồi, sai rồi, vị Lâm công tử lạnh lùng kia là Lâm Đằng. »
Mặc dù nàng đến lúc sau nhưng vừa kịp thấy cô nương rất có hứng thú với vị Lâm công tử kia.
Dĩ nhiên, trong mắt nàng thì vị Lâm công tử này có vẻ hơi bình thường so với những lang quân lọt vào tầm mắt của cô nương trước kia.
Nhưng mà cô nương thích là được rồi.
Khấu Nhi bối rối.
Rốt cuộc là Lâm Sơ hay Lâm Đằng ? Không có tên chính xác thì nàng không hỏi kỹ được đâu.
« Lâm Sơ. Mẹ là Vũ Dương Quận chúa. Trước từng bảo ngươi đi hỏi thăm rồi đấy. » Lạc Sênh nói.
« Dạ, cô nương muốn biết chuyện gì về Lâm Nhị công tử ạ ? »
« Trước hỏi thăm xem hôm nào hắn không đi thư viện mà nghỉ ngơi tại phủ đi. »
Chắc chắn được ngày nào cháu ngoại ở trong phủ thì nàng sẽ đến thẳng xem qua xem thế nào.
Khấu Nhi nhanh chóng thăm dò được thời gian nghỉ ngơi của Lâm Sơ. Còn chưa chờ đến ngày đó, Lạc Sênh lại nhận được thư mời gặp của Vệ Hàm.
Thư lần này do một người trẻ tuổi đột ngột nhét vào tay Khấu Nhi khi nàng đang đi trên phố, không qua người Lạc phủ.
Hồng Đậu chép miệng : « Trước còn quang minh chính đại gửi qua người canh cổng đấy, giờ lại lén la lén lút. Cô nương, chẳng lẽ Khai Dương vương có tật giật mình ? »
« Hắn nghĩ thế nào cũng không quan trọng. » Lạc Sênh lãnh đạm nói, mở thư ra. Sau khi ghi nhớ thời gian địa điểm gặp mặt thì sai Khấu Nhi cất thư đi.
Khấu Nhi cầm phong thư lên, chần chừ : « Cô nương giữ lại cái này làm gì, em bảo người này, mấy thư từ qua lại thế này phải hủy thi diệt tích mới an tâm. »
Lạc Sênh cười : « Giữ lại mới an tâm. Không cần nói nhiều, cất cẩn thận cùng chỗ với tấm thiệp lần trước đi. »
Khấu Nhi nghe xong cũng không nhiều lời thêm, đi đến thư phòng.
Hồng Đậu cảm khái : « Không ngờ Khai Dương vương gửi cả thiệp mời lẫn thư đấy. »
« Phải, không ngờ. » Ánh mắt Lạc Sênh vượt qua cả hàng hiên nhà bên cửa sổ, dừng tại một khóm cây dành dành.
Hoa dành dành trắng muốt nở rộ, như làn tuyết phủ khắp nhành cây, lạnh lẽo như băng tuyết hiện phủ khắp người nàng.
Rất nhanh đến ngày hẹn hặp, địa điểm lần này là sân sau của một quán rượu rất bình thường.
Khi Lạc Sênh được dẫn vào tới nơi, chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi lặng yên bên bàn đá dưới tàng cây trong viện, trước mặt là một ấm trà, hai chén trà cùng bộ.
Nghe thấy động tĩnh, Vệ Hàm ngước mắt nhìn sang, sau đó đứng dậy chào đón : « Lạc cô nương. »
Lạc Sênh đi đến, lúc đi ngang qua thị vệ thì dừng bước, hỏi : « Ngươi là huynh đệ của Thạch Diễm à ? »
Thạch Diệp hơi ngạc nhiên, không khỏi nhìn sang Vệ Hàm, thấy chàng chẳng có phản ứng gì mới đáp : « Ty chức là Thạch Diệp, đệ đệ của Thạch Diễm. »
Lạc Sênh gật đầu rồi đi đến trước mặt Vệ Hàm.
« Mời Lạc cô nương ngồi. »
Lạc Sênh ngồi xuống đối diện, nhìn chàng cầm ấm trà, tư thái nhã nhặn.
« Lạc cô nương thật là tinh tường. » Vệ Hàm đưa chén trà sang.
Thạch Diệp và Thạch Diễm là hai anh em sinh đôi, vẻ ngoài y đúc, không ngờ Lạc cô nương chỉ nhìn đã nhận ra ngay.
Lạc Sênh uống một ngụm trà, bình thản nói : « Vương gia quá khen rồi, chẳng qua hơi khác với thân vệ đi lấy đoản kiếm ở phủ Bình Nam vương thôi. »
Vệ Hàm cười cười, đi thẳng vào vấn đề : « Vậy bây giờ Lạc cô nương có thể tiết lộ vật có thể gây hứng thú cho Lý thần y không ? »
Lạc Sênh lắc đầu : « E là không . »
Vệ Hàm nhíu mày.
Qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, chàng không nghĩ Lạc cô nương sẽ rảnh rang mà trêu đùa chàng.
Định lật lọng chuyện như vậy, cũng phải xem xem chàng có đáp ứng hay không.
Trong lòng khẽ động, nhưng bình tĩnh vẫn y nguyên, Vệ Hàm chỉ chờ người con gái đối diện đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Thấy Vệ Hàm không có vẻ gì tức giận, Lạc Sênh cũng chẳng vòng vo, nói thẳng : « Thứ ta đưa cho Lý thần y chỉ có thể làm cho Lý thần y thấy hứng thú một lần, không thể có lần thứ hai. »
« Ta vẫn muốn biết đó là vật gì. »
Lúc trước ở phủ Bình Nam vương vô thanh vô tức ra điều kiện trao đổi, chàng cũng không đồng ý với đáp án như vậy.
Vệ Hàm lại có cảm giác bị gài bẫy, nhưng chút lễ độ lịch thiệp với vị cô nương miệng lưỡi châm chọc này chàng vẫn có.
« Là một loại thuốc, thần y cảm thấy hứng thú với loại thuốc đó. Nhưng giờ đã thấy rồi, đương nhiên không còn hứng thú nữa. » Lạc Sênh từ tốn nói xong, đổi giọng : « Nhưng mà ta chắc đến tám phần có thể mời thần y giúp vương gia. »
Đến lúc này vẻ mặt bình tĩnh của Vệ Hàm mới có chút thay đổi : « Chắc đến tám phần ? »
« Phải. »
« Nếu Lạc cô nương đã dùng món thuốc đó rồi thì còn định dùng thứ gì để mời thần y ? »
Lạc Sênh bật cười : « Lần này không cần đến thăm thần y, chờ thần y chủ động đến Lạc phủ tìm ta là được rồi. »
Vệ Hàm nhíu mày.
Lạc cô nương lại coi chàng là kẻ ngốc rồi.
Không đi mời thần y mà lại chờ thần y chủ động đến gặp ?
Nghĩ đến mấy lần đến gặp bị từ chối, Vệ Hàm lặng lẽ nhấp một ngụm trà.
Chẳng lẽ Lạc cô nương vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ án mạng phát sinh ở phủ Bình Nam vương, hay là lừa chàng lừa thành quen rồi ?
« Nếu thần y không đến thì sao ? »
« Vương gia có thể chờ một thời gian, không đầy một tháng nữa, nhất định thần y sẽ đến Lạc phủ tìm ta. »
Một tháng ước chừng là đủ để người Lý thần y phái đi tìm hiểu thần y giả thu hoạch được tin tức rồi quay về rồi.
Dựa vào hiểu biết của nàng về thần y, thể nào cũng sẽ đến nhà nàng tìm nàng tính sổ.
_______________________