Editor : Ha Ni Kên
Người canh cửa Lạc phủ vừa thấy Lý thần y đến, trước cung kính mời người vào phủ, sau hối hả chạy đi bẩm báo cho chủ nhân.
Lạc Đại Đô Đốc đang ở trong phủ.
Ông đã cai quản Cẩm Y Vệ nhiều năm, đã qua thời điểm ngày ngày đến nha môn.
« Sênh Nhi có chuyện gì thế hả con ? » Lạc Đại Đô Đốc hiền hòa hỏi Lạc Sênh.
Dạo này con gái khiến ông an tâm lắm, không hề gây ra tai họa nào.
« Con định mở một quán rượu, muốn báo cho cha một câu. »
« Quán rượu ? » Lạc Đại Đô Đốc không ngờ con gái thật sự muốn mở quán rượu thật.
Ông còn tưởng đấy chỉ là ý định nông nổi nhất thời, mua lại tiệm son phấn kia rồi để chơi.
Lạc Sênh nhíu mày : « Cha thấy có gì không ổn à ? »
Lạc Đại Đô Đốc tỉnh lại, khoát tay cười cười : « Sao lại có gì không ổn được, Sênh Nhi muốn thì cứ mở. Thế con có thiếu tiền không ? »
« Không thiếu, chẳng qua muốn báo cho cha một câu thôi. »
Lạc Đại Đô Đốc nghe xong thì thấy yên tâm, nụ cười đang dần mãn nguyện tròn đầy bỗng lại vụt tắt.
Khoan đã, thật sự là mở quán rượu chứ không phải mấy kiểu quán tiểu quan lăng nhăng đấy chứ ?
Thì đúng là, ông là quan nhất phẩm, Đại Đô Đốc kiêm Thái tử Thái bảo, thống lĩnh Cẩm Y Vệ. con gái rượu ông nâng niu trong lòng bàn tay có thể sống tự to tự đại là chuyện hiển nhiên, nhưng mà mở quán tiểu quan thì hơi quá đấy.
Len lén đi không cho ông biết thì còn tạm chấp nhận, sao có thể tự mình mở hẳn một chỗ được.
Không được, phải hỏi cho rõ ràng.
« Khụ. » Lạc Đại Đô Đốc nhấc chén trà lên uống một ngụm, nhìn cô con gái thanh tú xinh đẹp nhã nhặn, lựa lời hỏi : « Sênh Nhi thật sự muốn mở quán rượu à ? »
Lạc Sênh gật đầu.
Cái này có gì cần phải hỏi, nếu treo đầu dê bán thịt chó, đến lúc đó sẽ lộ ngay.
« Nếu muốn kinh doanh phát đạt thì phải có đầu bếp tốt nữa. »
« Cha yên tâm đi, đầu bếp con đã tìm xong xuôi rồi, tiểu nhị cũng có luôn. »
Lạc Đại Đô Đốc nghe thì cũng thấy yên tâm phần nào.
Tiểu nhị và đầu bếp cũng tìm rồi thì có vẻ con gái nghiêm túc thật.
« Nhưng mà thật sự không cần cha giúp à ? »
« Không cần, con muốn thử sức tự dựa vào bản thân mình làm xem thế nào. »
Lạc Đại Đô Đốc gật gù liên tục : « Dựa vào sức mình là tốt, có gì khó khăn cứ nói choc ha. »
Con gái dồn hết tâm trí vào quán rượu lài chuyện tốt, lời lãi bao nhiêu không quan trọng.
Ừm, nếu lỗ nhiều quá thì ông sẽ bù vào – Lạc Đại Đô Đốc âm thầm quyết định.
Đúng lúc này, có người đi vào thông báo rằng thần y đến.
Lạc Đại Đô Đốc bật dậy.
Sao thần y lại đến ?
Ông đã nghe hết những chuyện xảy ra khi ông hôn mê, cũng biết rằng thần y khinh thường ông.
Thấy Lạc Đại Đô Đốc toan đi tiếp, hạ nhân sợ sệt nói : « Đại Đô Đốc, thần y nói rõ ràng là chỉ muốn gặp cô nương, không muốn gặp ngài – »
Vẻ mặt Lạc Đại Đô Đốc tối đi.
Lạc Sênh thì khẽ cười.
Mọi chuyện phát triển y như dự tính, tất nhiên là chuyện tốt rồi.
« Cha, vậy để con đi gặp thần y. »
Lạc Đại Đô Đốc chỉ biết gật đầu, chờ Lạc Sênh đi rồi thì thầm than thở.
Thần y đúng là thần y, chẳng cho ông chút thể diện nào, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.
Phải biết lúc thần y đang chữa bệnh cho tiên hoàng, ông mới là thằng oắt con.
Lạc Sênh gặp thần y ở viện tử của mình.
Không có cách nào, thần y đến đây rõ là để tính sổ, mà có mấy chuyện không tiện cho người ngoài biết được.
« Thần y uống trà đi. » Lạc Sênh tự tay rót một tách trà cho lão.
Lý thần y vốn không định nhận. Trong tách trà bằng lưu ly là vài nụ hoa hồng mong manh, vừa đẹp vừa nhẹ nhàng, còn có vị ngọt, có thể là của đường hoặc mật ong.
Đến tuổi này rồi, Lý thần y bắt đầu hảo ngọt, chưa kịp phản ứng, tách trà đã trong tay.
Lý thần y uống luôn một hơi, sau đó đặt chén trà nằng nặng lên bàn, ngừng một lát.
Đi cả đường cũng khát, trà nên uống thì cứ uống, người nên chửi thì cứ chửi, hai chuyện không liên quan đến nhau.
Nhưng mà – trà hoa hồng này ngon thật.
Chất lượng hoa hồng, lượng trà bỏ vào, vị ngọt của trà, tất cả đều vừa chuẩn...
Ý thực được suy nghĩ bắt đầu lệch hướng, Lý thần y lấy lại tinh thần, nghiêm túc hỏi : « Tiểu cô nương, rốt cuộc ngươi lấy Dưỡng nguyên đan với Thoái hàn hoàn ở đâu ra ? »
« Từ chỗ thần y mà. » Lạc Sênh nhấc tách trà, cười tít mắt đáp.
« Nói linh tinh ! » Lửa giận nguôi ngoai nhờ tách trà hoa hồng bùng lại trong Lý thần y : « Lão phu đã phái người đi tìm rồi. Ở Nam Dương không có Lý thần y nào hết, chỉ có một Vương đại phu vang danh thần y từ Kim Sa sang đến hẳn thành Nam Dương. Nhưng lại là một tay bán thuốc giả bị người đuổi đánh... »
Hồng Đậu đứng một bên thốt lên : « Vương đại phu ? »
Lão già lừa đảo kia thực sự làm trái cam kết với cô nương, rêu rao bán thuốc thật ?
Lý thần y nhìn phản ứng của tiểu nha hoàn bên cạnh càng khẳng định Lạc Sênh và Vương đại phu nhất định có liên quan, lập tức càng tức giận hơn.
« Con lừa dốt nát họ Vương đã thú nhận rồi, cả hai loại thuốc đều do ngươi đưa cho. Tiểu cô nương, ngươi nói xem, rốt cuộc là thế nào hả ! »
« Thần y bình tĩnh một chút, đừng nóng giận. Hôm nay nóng thế này, dễ bốc hỏa lắm. » Lạc Sênh lại rót cho ông một tách trà hoa hồng.
Lý thần y lại nhận, lại uống, tức giận lầm bầm : « Đừng có mà nghĩ làm thế rồi lão phu bỏ qua cho ! »
Lạc Sênh bình tĩnh : « Toa thuốc trong tay Vương đại phu đúng là do ta đưa. Ta muốn chữa bệnh cho tiểu đệ nhưng không biết bào chế thuốc, không có cách nào đành nhờ người khác giúp đỡ -- »
Chưa nghe Lạc Sênh nói xong, Lý thần y đã giận đến đập bàn : « Toa thuốc quý giá như thế, bảo cho người khác là cho người khác luôn ? Đối phương còn là một tay heo nái không đáng tin cậy, thế mà cũng cho được ? »
Lạc Sênh nở nụ cười giảo hoạt : « Ta không nói cho hắn thuốc dẫn của Dưỡng nguyên đan. »
Cho nên, lòng tham không đáy, kéo người xuống vực.
Nàng đã nói, thứ nàng đồng ý cho thì người khác mới có thể cầm. Nàng mà đã không muốn, cầm sẽ bỏng tay thôi.
Lý thần y không khỏi gật gù.
Cũng còn tạm, không lại có kẻ dùng Dưỡng nguyên đan của lão mà nổi tiếng thì có phải tức chết không cơ chứ.
Nhưng chuyện này cũng chưa phải chuyện chính.
« Thế hai cá toa thuốc này ngươi lấy từ đâu ra ? »
« Thần y muốn biết à ? »
Râu Lý thần y run run.
Nói lảm nhảm cái gì vậy, không muốn biết thì đến tận đây làm cái gì ?
Tiểu cô nương cười hiền lành, ánh lên vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng lời nói ra suýt làm Lý thần y tức đến hộc máu.
« Vậy ngài có thể giúp ta một chuyện được không ? Có người muốn mời ngài chữa bệnh. »
« Tiểu nha đầu ngươi còn ra điều kiện với lão phu hả ? »
Lạc Sênh nhấc tách trà lên thưởng thức.
Không muốn ra điều kiện thì nàng pha một ấm trà hoa hồng chờ sẵn làm gì.
Tất nhiên thì không thể đáp như thế được.
« Một tiểu nha đầu như ta sao dám ra điều kiện với ngài được. Chỉ là ta biết người coi trọng lẽ phải như thần y mà tự dưng hỏi bí mật từ một tiểu nha đầu thì thế nào cũng sẽ cảm thấy áy náy, vẫn nên trao đổi thu được thứ mình muốn một cách đàng hoàng mới phải. »
Lý thần y sa sầm mặt mày hỏi : « Thế người muốn chữa bệnh là ai ? »
Thế tức là, tiểu nha đầu này quan tâm đến kẻ đó phải không ?
Lạc Sênh nói : « Khai Dương vương. »
« Mắc bệnh à ? » Lý thần y nghĩ đến người trẻ tuổi mấy lần đến xin chữa bệnh, thuận miệng hỏi.
Sớm biết vậy thì lão đã ra nhìn một lần xem thế nào, nhưng ai bảo đồ Khai Dương vương chuẩn bị chán đến vậy, lão cũng lười gặp cái người trẻ tuổi thiếu thú vị này.
Nghe Lý thần y hỏi vậy, một bóng người áo đỏ thẫm lướt qua đầu Lạc Sênh.
Rốt cuộc Khai Dương vương có mắc bệnh hay không ?
--------------------------