“Đại Nha, Nhị Nha, hai đứa ra hầm mang cà rốt lên, rửa sạch rồi băm nhỏ, trộn nhân thịt. Ăn trưa xong nhà mình gói sủi cảo.”
Bà cụ Vệ chỉ vài câu đã sắp xếp công việc trong nhà đâu vào đấy, mọi người trong nhà họ Vệ không ai tỏ ra bất mãn, ngược lại, ai nấy đều rất vui vẻ.
Có thể không vui sao khi trụ cột của gia đình đã trở về?
Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư đến vào buổi trưa, mỗi người vác trên vai một túi lớn, trên lưng lại đeo thêm một chiếc ba lô to. Cũng may bà cụ Vệ đã sai Vệ Nhị Trụ mượn xe đạp ra bến xe huyện đón hai vợ chồng, nếu không, với số đồ đạc này mà đi bộ trên đường núi, e rằng phải đến tối mịt mới về đến nơi.
Thấy Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư mệt mỏi, bà cụ Vệ bảo Vệ Đại Nha pha nước đường cho hai người, rồi dặn họ lên giường nằm nghỉ. Hai vợ chồng Vệ Đại Trụ được chiều đến mức cảm thấy ngại ngùng.
Nhân lúc bà cụ Vệ ra ngoài làm việc, Vệ Đại Trụ - người gần như bị ép nằm lên giường - liền vội hỏi Vệ Nhị Trụ:
May
“Mẹ bị làm sao thế? Sao đột nhiên thay đổi hẳn như vậy? Có phải các cậu ở nhà làm mẹ buồn không?”
Câu này của Vệ Đại Trụ quả là oan cho Vệ Nhị Trụ. Anh ấy nào dám làm mẹ buồn cơ chứ?
Vệ Nhị Trụ kể lại tường tận chuyện xảy ra ở nhà họ Vương cho Vệ Đại Trụ nghe, lúc này mới rửa sạch được nỗi oan cho mình.
Nghe xong, Vệ Đại Trụ im lặng hồi lâu, trèo lên giường lấy chiếc áo bông tím đỏ thêu hoa mà Tạ Ngọc Thư đã mua cho bà cụ Vệ, đợi bà cụ vào nhà liền đưa cho bà cụ xem:
“Mẹ, mẹ xem chiếc áo này có đẹp không? Là Ngọc Thư mua cho mẹ đấy.”
Bà cụ Vệ đưa tay sờ thử chất vải của chiếc áo tím đỏ, cảm giác trơn láng, mềm mại giống như má của Vệ Thiêm Hỉ. Bà cụ mỉm cười:
“Chất vải này tốt thật. Nhưng các con đúng là chỉ biết tiêu hoang. Mẹ đã già, một chân gần đất, một chân gần trời, mặc cái gì đỏ chói xanh tươi này chỉ tổ bị người ta cười vào mặt thôi.”
Vệ Đại Trụ không hiểu:
“Sao lại cười hả mẹ? Mẹ cứ yên tâm mà mặc. Áo này có hai lớp, bên ngoài là áo khoác tím đỏ, bên trong là áo bông màu xanh đen, có cúc gài cố định. Mùa đông lạnh thì mẹ mặc cả áo bông bên trong, mùa xuân và mùa thu trời ấm áp thì tháo áo bông ra, chỉ mặc áo ngoài. Tết mặc rất hợp, sau này lúc Đại Nha và Nhị Nha lấy chồng, mẹ mặc cũng đẹp mà, đúng không mẹ?”
Tạ Ngọc Thư đá nhẹ Vệ Đại Trụ một cái, rồi nói với bà cụ Vệ:
“Mẹ, mẹ đừng nghe lời Đại Trụ. Áo này mua về là để mặc, mẹ đừng tiết kiệm mà để dành làm gì. Sau này nếu Đại Nha và Nhị Nha lấy chồng, con sẽ mua cái mới gửi về cho mẹ.”
Quay sang, chị ấy lại mắng Vệ Đại Trụ:
“Anh đúng là, mẹ sống cả đời khổ cực, mặc được hai bộ đồ tử tế thì đã sao? Anh còn tính toán chi ly như vậy, mẹ thương anh đúng là phí công.”
Có những lời, dù ý giống nhau, nhưng khi thốt ra từ miệng người khác thì trọng lượng lại hoàn toàn khác biệt.
Nếu những lời này là Vệ Đại Trụ nói, bà cụ Vệ sẽ lo lắng không yên, lỡ con dâu không đồng ý thì phải làm sao? Nhưng khi lời ấy là do Tạ Ngọc Thư nói, bà cụ Vệ hoàn toàn yên tâm. Nếu Vệ Đại Trụ không đồng ý, bà cụ sẽ cầm chổi lông gà đuổi anh ấy ra mộ tổ nhà họ Vệ mà suy nghĩ.
Miệng thì nói không cần, nhưng bà cụ Vệ lại rất thành thật mặc ngay chiếc áo mới mà Tạ Ngọc Thư mua, vừa vặn vô cùng. Bà cụ vui đến mức cười tít cả mắt, chẳng bao lâu đã đi một vòng ra ngoài khoe, ý đồ không cần nói cũng rõ ràng.
Thậm chí mọi người trong nhà họ Vệ đều đoán được đối tượng mà bà cụ khoe chính là Tôn Nhị Anh.
Là em gái ruột kia mà! Có oán hận gì đâu!
Buổi tối đêm giao thừa, cả nhà họ Vệ như thường lệ tổ chức cuộc họp gia đình hàng năm.
Bà cụ Vệ ngồi xếp bằng trên giường, mặc chiếc áo bông mới mà Tạ Ngọc Thư mua, nói với Vệ Đại Trụ: