Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 113: Chương 113




Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang nghe lời của mẹ mình mà không thấy ngạc nhiên. Họ từng trải qua “món” đòn roi, nên quen thuộc. Nhưng những đứa trẻ khác trong nhà chưa từng nếm thử, nhìn vào thì khiếp sợ.

Trong mắt đám trẻ, bác gái cả đã là một “ác quỷ”, nay lại tìm được đồng minh là cô út. Hai “ác quỷ” này giờ đang hợp sức!

Vệ Đại Trụ và vợ thật sự rất tốt với Vệ Nhị Nha, không hề qua loa mà hoàn toàn chân thành hết lòng. Hôm trước vừa đưa Vệ Nhị Nha đến doanh trại, hôm sau hai vợ chồng Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư đã trực tiếp tìm gặp người phụ trách đội y tế để xin một vị trí công việc trong kho thuốc cho Vệ Nhị Nha.

May

Công việc được sắp xếp cho Vệ Nhị Nha không phải là việc khó khăn gì, chỉ cần thống kê việc nhập và xuất thuốc trong kho, thường xuyên kiểm kê để đối chiếu với các tiêu chuẩn lưu trữ đã được niêm yết, đồng thời ghi chú những loại thuốc có số lượng không đủ và nhắc nhở người phụ trách mua sắm bổ sung.

Trước đây, công việc này do một bà lão hơn sáu mươi tuổi đảm nhận. Bà ấy đeo một cặp kính lão dày cộp, nhìn gì cũng không rõ lắm. Thực ra bà ấy đã đến tuổi nghỉ hưu từ lâu, nhưng vì đội y tế không tìm được ai phù hợp và đáng tin cậy, bà ấy vẫn tiếp tục làm việc.

Đội y tế không phải chưa từng đưa người mới vào kho thuốc. Hàng năm đều có vài người mới được sắp xếp đến, nhưng tất cả đều không vượt qua được sự kiểm tra khắt khe của bà lão khó tính này, và đều bị bà ấy lấy lý do "không đủ khả năng đảm đương trọng trách" để từ chối.

Người phụ trách đội y tế, sau khi nghe Vệ Đại Trụ giới thiệu, đã nói thẳng với hai vợ chồng:

“Bác sĩ Cốc coi kho thuốc như báu vật. Bà ấy yêu cầu rất cao đối với người quản lý kho thuốc. Nếu là tôi quyết định, em gái anh chị chắc chắn có thể vào làm, nhưng bà Cốc tính khí không tốt, nhìn người rất khắt khe. Em gái anh chị có trụ lại được hay không còn tùy vào việc cô ấy có thể chinh phục được bà ấy bằng năng lực hay không.”

Bác sĩ Cốc, người mà vị phụ trách nhắc đến, chính là bà lão khó tính đã đẩy đi không biết bao nhiêu người.

Từ nhỏ đến lớn, Vệ Nhị Nha rất ít khi ra khỏi thôn Đầu Đạo Câu, số lần lên huyện đếm trên đầu ngón tay, nói gì đến việc xa quê hương hàng nghìn dặm, đến một nơi hoàn toàn xa lạ như doanh trại.

Cô ấy không muốn làm mất mặt anh chị mình, nên sau khi đến kho thuốc, cô ấy e thẹn chào hỏi bác sĩ Cốc, rồi bắt đầu nghiên cứu các quy tắc niêm yết trên tường kho thuốc. Trong tay cô ấy có một cuốn sổ tay đã chuẩn bị từ trước, vừa nghiên cứu vừa ghi chép. Gặp những chỗ thật sự không hiểu, cô ấy lấy hết can đảm để hỏi bác sĩ Cốc.

Bác sĩ Cốc tính khí không tốt, nhưng với những người mới có ý chí học hỏi, bà ấy rất kiên nhẫn. Thứ mà bà ấy ghét cay ghét đắng là những người học gì cũng không vào đầu, làm gì cũng qua loa vì có người quen nâng đỡ.

Mỗi sáng, Vệ Nhị Nha đến kho thuốc sớm nửa tiếng. Cô ấy dùng cách đơn giản mà mình nghĩ ra để kiểm tra lại những việc đã ghi chép từ ngày hôm trước, sau đó cẩn thận lập một danh sách. Đến khi bác sĩ Cốc thong thả đến làm việc, kho thuốc đã được cô ấy dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng. Không chỉ thế, cô ấy còn tìm một chậu hoa trong đội y tế, trồng một bụi hoa dại tươi tốt trên bậu cửa sổ của kho thuốc.

Bác sĩ Cốc âm thầm quan sát Vệ Nhị Nha. Dù không nói ra nhưng trong lòng bà ấy luôn chú ý. Khi Vệ Nhị Nha ra ngoài để giao sổ chi tiết mua bán cho người phụ trách, bà ấy thường lén mở sổ ghi chép của cô ấy ra xem qua, lướt mắt đọc những gì cô ấy ghi lại.

Chỉ sau năm sáu ngày, bác sĩ Cốc đã khá hài lòng với Vệ Nhị Nha. Bà ấy tận mắt chứng kiến cô từ một người hoàn toàn không biết gì, mỗi lần gặp vấn đề chỉ biết luống cuống, dần trở thành một người biết sắp xếp công việc, thậm chí còn tự mình tìm ra cách làm thuận tiện hơn. Trong lòng bà ấy thực sự cảm thấy an ủi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.