Vệ Nhị Nha lau nước mắt trên mặt, bị bà cụ kéo từ dưới đất đứng dậy, vội vàng đáp, "Dạ, con biết rồi, mẹ yên tâm. Con sao dám quên công ơn của anh cả và chị dâu con được chứ."
Nhà có việc vui lớn thế này, bà cụ Vệ không khoe khoang một chút thì chịu không nổi. Nhưng bà cụ lại có cả bụng lời muốn nói riêng với Nhị Nha, đành giao nhiệm vụ khoe khoang này cho bảy anh em nhà họ Vệ, còn đặc biệt dặn dò, "Các con nhất định phải sang nhà bà dì hai, báo tin vui này cho dì hai nghe."
Tôn Nhị Anh làm chân chạy việc cho bà cụ Vệ bao năm nay, hiểu rõ bà cụ nghĩ gì. Nghe tin Nhị Nha đỗ đại học, Tôn Nhị Anh vội nhét hai đồng vào túi, phấn khởi bước ra ngoài. Bà cụ Vệ không có thời gian để đi khoe, vậy cứ để em gái bà cụ làm thay. Tôn Nhị Anh hết sức tận tâm, ra phố loan tin cho Nhị Nha một hồi lâu, sau đó mới xách tiền đến nhà họ Vệ.
"Nhị Nha, dì hai thấy cháu thành đạt, trong lòng mừng cho cháu, mừng cho mẹ cháu. Dì biết mấy năm nay nhà cháu bươn chải vất vả, dì không có gì quý giá để cho, chỉ có hai đồng này. Cháu ra ngoài thích ăn gì thì cứ ăn, đừng tiết kiệm quá. Đừng chê dì cho ít nhé..." Tôn Nhị Anh không để Nhị Nha từ chối, đã nhét ngay hai đồng vào túi cô.
Thời buổi này, hai đồng không phải số tiền nhỏ!
Nhị Nha biết cuộc sống của dì hai cũng chẳng dư dả gì, sống c.h.ế.t không chịu nhận, "Dì hai, sao dì làm thế này? Cháu đã đi làm nửa năm nay, kiếm được tiền rồi. Với lại, cháu đi học có nhà nước hỗ trợ, trong quân đội cũng có phụ cấp. Tiền kiếm được đủ để tiêu xài rồi. Cháu nghe mẹ bảo anh Diệp Tử nhà dì vừa sinh một thằng cu bụ bẫm phải không? Dì để tiền lại, mua đồ bổ dưỡng cho thằng bé ăn. Dì nhìn nhóc Hỉ nhà cháu mà xem, nhờ mẹ cháu chịu chi cho ăn uống nên giờ lanh lợi biết bao!"
Nhắc đến Vệ Thiêm Hỉ, Nhị Nha chợt nhớ ra từ lúc về nhà đã gặp bảy đứa cháu trai, nhưng chưa thấy cô cháu gái đâu. Cô ấy vội hỏi, "Ơ, nhóc Hỉ đâu mẹ? Sao con không thấy nó?"
May
Bà cụ Vệ nhìn quanh trước sau trong nhà, không thấy Vệ Thiêm Hỉ đâu, liền lẩm bẩm, "Lạ thật, con bé vừa rồi còn ở đây, sao mới chớp mắt đã không thấy?"
Nhắc đến Vệ Thiêm Hỉ, cô bé liền xuất hiện.
Người cô bé nhỏ nhắn, tay kéo theo một cái sọt cao bằng mình, khệ nệ bước vào nhà. Bà cụ nhìn thấy trên người cháu gái lấm tấm cỏ lá, mặt còn dính vết bùn, bèn trách yêu, "Trời ơi, cục cưng nhỏ của bà! Cháu lại đi đâu thế này? Sáng nay mẹ cháu mới thay quần áo cho, giờ đã làm bẩn hết rồi."
Vệ Thiêm Hỉ cười toe toét, không đáp lời bà cụ, mà ngẩng đầu gọi một vòng mọi người trong nhà, rồi đập vào sọt nói, "Dì hai, bác cả, bác dâu, ăn thịt!"
Người ngoài có thể không hiểu lời "ăn thịt" của Thiêm Hỉ nặng ký thế nào, nhưng bà cụ Vệ thì hiểu rõ. Bà cụ vén lớp cỏ phủ trên sọt ra xem, bên trong có hai con thỏ rừng xám và một con gà rừng béo mẫm. Hai con thỏ không biết là ngủ hay bị thứ gì đập ngất, chỉ thấy bụng phập phồng theo nhịp thở. Nhưng con gà thì vẫn còn tỉnh, run lẩy bẩy trong sọt.
Kệ nó run rẩy, đã vào cửa nhà họ Vệ thì chỉ có thể trở thành bữa ăn thôi. Bà cụ nhanh nhẹn túm cổ con gà, vặn xoay như vắt dây thừng, chỉ chốc lát đã tiễn con gà về cõi. Bà cụ đưa con gà cho Vệ Nhị Trụ, bảo, "Mang đi làm thịt, tối nay cả nhà ăn gà hầm."
Nhà họ Vệ thỉnh thoảng lại được ăn gà rừng, thỏ rừng để cải thiện bữa ăn, phần lớn là do bảy anh em trong nhà săn về. Vì vậy, việc Thiêm Hỉ nhỏ xíu mà đã mang được đồ săn về không làm ai trong nhà bất ngờ. Nhưng Tôn Nhị Anh thì chưa từng chứng kiến cảnh này!
Tôn Nhị Anh dụi mắt, ôm n.g.ự.c hỏi, "Chị, nhóc Hỉ nhà chị sao mà giỏi vậy? Em nghe nói mấy con thú hoang trên núi giờ hiếm lắm, sao một đứa trẻ chưa đến hai tuổi lại bắt được?"