Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 122: Chương 122




Trong đầu suy nghĩ một hồi, bà cụ mở miệng an ủi Vệ Đại Nha:

"Đại Nha, mỗi người đều có cách sống của riêng mình. Muốn sống vui vẻ, thoải mái, điều quan trọng nhất là giữ vững lòng mình. Cuộc sống của người khác, dù giàu sang hay bần hàn, cũng không liên quan đến con."

"Đại Nha, mẹ biết bây giờ con thấy em gái mình có được thành tựu mà vừa ghen tị vừa sốt ruột. Nhưng con phải tự hỏi lòng mình, con có thực sự muốn đi học không? Con đừng nhìn cuộc sống của Nhị Nha bây giờ có vẻ hào nhoáng. Tất cả đều nhờ nó có thể tĩnh tâm học hành, mới đạt được như thế. Còn nếu đổi lại là con, con có thể kiên trì vùi đầu vào sách vở từ sáng đến tối không?"

"Nếu con nói con làm được, ngày mai mẹ sẽ bàn với anh cả và chị dâu con, nghĩ đủ mọi cách để đưa con vào quân đội. Con với Nhị Nha đều là thịt da trên người mẹ, mẹ yêu thương cả hai như nhau. Không có lý gì để Nhị Nha được học mà con thì không. Con nghĩ kỹ, sáng mai cho mẹ câu trả lời."

Nói xong, bà cụ xoay người lại, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Vệ Đại Nha bị câu hỏi của bà cụ làm sững sờ. Cô ấy mở mắt nhìn ánh trăng rọi qua cửa sổ vào trong phòng, tự hỏi đi hỏi lại câu hỏi của bà mẹ trong lòng.

Cô ấy thực sự muốn đi học sao?

Có vẻ như không phải.

Từ nhỏ cô ấy đã không thích học. Chẳng qua vì việc học tốn thời gian, cô ấy không muốn để thời gian đó lãng phí, nên mới bỏ chút tâm sức, không ngờ cuối cùng lại đạt được thành tích tốt.

Nhưng giờ đây, sau bao năm rời xa sách vở, để cô giống như Vệ Nhị Nha, vùi đầu vào sách ngày đêm trong nửa năm, cô ấy liệu có thể kiên trì không?

Tự vấn lòng mình, cô ấy biết chắc mình không làm được. Từ nhỏ tính cô ấy đã nghịch ngợm, hoàn toàn không phải người có thể ngồi yên tĩnh học hành.

Thực ra, chính Vệ Đại Nha cũng hiểu, điều cô ấy ghen tị với Vệ Nhị Nha không phải là chuyện em gái thi đỗ đại học, mà là chuyện em gái tìm được một người bạn đời xuất sắc, chuyện em gái sau này có thể kiếm nhiều tiền, đi đến đâu cũng được mọi người kính nể.

Trong lòng rối bời, nghĩ ngợi mãi, cô ấy không biết mình thiếp đi từ lúc nào. Khi tỉnh dậy thì đã muộn hơn thường ngày một chút.

Khi Vệ Đại Nha thức dậy, dọn dẹp xong phòng, bà cụ Vệ đã nói chuyện với Tạ Ngọc Thư về việc Vệ Đại Nha muốn vào quân đội. Tạ Ngọc Thư đồng ý rất nhanh, nhưng cũng nói thêm rằng, việc liên tiếp nhờ người sắp xếp cho hai người vào đội y tế không hề dễ dàng, có thể ảnh hưởng đến tương lai của Vệ Đại Trụ. Trường tiểu học con em quân đội có yêu cầu cao về bằng cấp, người tốt nghiệp cấp hai muốn dạy tiểu học còn khó khăn, huống chi Vệ Đại Nha chưa học hết tiểu học. Có lẽ, cô ấy chỉ có thể làm giáo viên mẫu giáo, giống như trông trẻ cho con em quân nhân.

Bà cụ nghe xong, nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói với Tạ Ngọc Thư:

"Những công việc này đều không dễ dàng gì. Đại Nha cũng muốn có công việc nhẹ nhàng như Nhị Nha, để dành thời gian học hành. Con dâu cả, liệu con có thể tìm cho Đại Nha một công việc tương tự không?"

Khi hai người đang bàn bạc, Vệ Đại Trụ tình cờ đi ngang qua cửa bếp, nghe thấy bèn xen vào:

"Mẹ, đội y tế vốn đã là nơi nhàn rỗi trong quân đội, còn phòng thuốc lại là nơi nhàn rỗi nhất trong đó. Muốn tìm một công việc giống phòng thuốc để sắp xếp cho Đại Nha, e là rất khó. Nhưng nếu chỉ muốn tìm một công việc tốt trong quân đội, thì không phải không được."

Bà cụ vừa nghe liền hỏi ngay:

"Tìm được việc gì? Nói mẹ nghe thử."

May

Vệ Đại Trụ nói:

"Con có quan hệ tốt với chủ nhiệm phòng thu mua. Dạo trước, ông ấy có nói muốn tìm một nữ nhân viên đi cùng đội thu mua để làm việc. Ông ấy bảo nữ giới làm việc cẩn thận, chọn đồ cũng kỹ hơn. Mẹ hỏi thử Đại Nha, nếu con bé chịu làm việc này, thì lần này cùng con và Ngọc Thư đi. Nhị Nha ở phòng Quốc Khang, Đại Nha thì ở phòng Quốc Kiện, hai chị em vừa khéo có chỗ ở riêng."

Vệ Đại Nha vén rèm bước vào, nói:

"Anh, em làm được việc thu mua này."

"Em làm được hay không còn chưa biết, em có biết việc thu mua là làm gì không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.