Hiệu trưởng trường tiểu học Ái Quốc, vốn đã quen với sự xuất sắc của Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha, không hề bất ngờ trước đề nghị này. Đúng lúc chính sách nhà nước không quản lý quá chặt về việc cho học sinh nhảy lớp, ông ta liền phê chuẩn ngay, “Chỉ cần học giỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị để học vượt cấp.”
Chẳng bao lâu sau, hiệu trưởng công bố chính sách “cho phép học sinh có năng lực vượt cấp” tại buổi chào cờ. Ông ta nói:
“Dù học sinh ở khối thấp được chia thành ba lớp, nhưng thực chất vẫn học chung. Nếu ai có năng lực, có thể nắm vững toàn bộ chương trình trong ba năm, thì kỳ thi cuối kỳ hè năm nay có thể đăng ký để lên thẳng khối cao.”
“Khối cao chỉ có hai lớp, mỗi năm đều có học sinh thi vào trung học. Dù là học sinh lớp bốn hay lớp năm, chỉ cần thi đỗ là được!”
Hôm đó, khi về đến nhà, bảy đứa trẻ nhà họ Vệ hào hứng kể cho bà cụ Vệ nghe tin này. Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang vốn đã sẵn sàng tham gia kỳ thi vào trung học, nên không mấy kích động. Nhưng Vệ Tây Chinh, Vệ Đông Minh, Vệ Tây Minh và Vệ Quang Minh lại vô cùng phấn khởi, thi nhau đếm ngón tay tính xem liệu đến kỳ hè năm sau, mình sẽ được lên lớp nào.
Vệ Tây Chinh còn mạnh miệng khoe với cả nhà rằng năm sau sẽ học khối cao một năm, rồi năm tiếp theo sẽ thi vào trung học, cứ như thể cậu đã chắc chắn đỗ vậy. Nói xong, cậu liếc sang Vệ Đông Chinh với vẻ đắc ý, “Anh, sao anh không vui mừng gì cả? Hay là không định học tiếp nữa?”
Trước trò “gài bẫy anh” quen thuộc của Vệ Tây Chinh, Vệ Đông Chinh vẫn thản nhiên. Cậu nhún vai, “Có gì đáng để hào hứng chứ? Trong nhà mình, người học giỏi nhất còn chẳng nói gì kia kìa.”
Vệ Đông Chinh hất cằm về phía Vệ Thiêm Hỉ, đang thảnh thơi ngồi bóc hạt thông, nói tiếp:
“Nếu nói ai nhảy lớp nhanh nhất, thì anh đoán hè năm sau nhóc Hỉ có thể tham gia kỳ thi vào trung học, học cùng anh Kiện và anh Khang. Con bé thông minh, học gì cũng nhanh. Đợi đến lúc em thi trung học, chắc con bé đã chuẩn bị thi đại học rồi. Người ta còn chẳng khoe mẽ, em khoe cái gì? Đúng là cóc nhái trèo cây hoa tiêu, đắc ý chẳng đúng chỗ!”
Vệ Tây Chinh bị anh trai dội cho một gáo nước lạnh, mất hết hứng thú. “Đúng vậy, nếu nhóc Hỉ cũng có thể nhảy lớp, chắc chắn nó sẽ vượt qua chúng ta nhanh hơn. Chúng ta cố gắng thế nào cũng chỉ là làm nền cho con bé mà thôi.”
Vệ Thiêm Hỉ rất biết cách xoa dịu, mang đến cho Vệ Tây Chinh một chút an ủi. “Anh Tây Chinh, anh yên tâm, em sẽ giữ thể diện cho các anh.”
Vừa mới lóe lên chút hy vọng, Vệ Thiêm Hỉ lại cười híp mắt dội ngay một gáo nước lạnh khác. “Em đâu cần ngày nào cũng bám lấy trường học để học đâu. Chỉ cần em học xong rồi, chắc chắn sẽ không ở lại trường lâu. Khi nào các anh học xong thì mình cùng nhảy lớp.”
Vệ Đông Chinh thấy Vệ Tây Chinh bị quê, không nhịn được liền bật cười thành tiếng.
...
Ban đầu, Vệ Thiêm Hỉ không định dựa vào khả năng của mình để kiếm chuyện với nhà máy phân đạm, nhưng ngày nào cũng phải ngửi mùi amoniac nồng nặc khiến cô bé thực sự không chịu nổi, đành “sắp xếp” một chút trước khi đi ngủ.
Cô không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, cũng không muốn làm điều gì quá khích, chỉ lặng lẽ gửi một bức thư nặc danh đến ký túc xá sinh viên trường Đại học Truyền thông Thủ đô.
May
Người khác viết thư nặc danh thường chỉ là hình thức, nếu có người muốn điều tra thì qua nhiều cách như thu thập chứng cứ, xác minh, đều có thể tìm ra người tố giác. Nhưng thư nặc danh của Vệ Thiêm Hỉ thì hoàn toàn vô dấu vết, không để lại bất kỳ manh mối nào.
Ai có thể ngờ rằng một cô bé bốn tuổi lại viết được thư nặc danh? Thông thường, trẻ con bốn tuổi còn không viết đúng tên của mình.
Lá thư nặc danh đó được cô dán lên bức tường trong ký túc xá khoa báo chí của trường Đại học Truyền thông Thủ đô. Cô mượn lại một tiêu đề từng gây sốt trên mạng đời trước, viết một bài với tựa đề: “Người dân đều bàng hoàng! Một nhà máy phân đạm khiến hàng vạn người ho dữ dội, nôn ra m.á.u đến chết!”