Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 165: Chương 165




Vệ Thiêm Hỉ biết Dung Thành sạch sẽ, nhưng không biết giải thích thế nào, chỉ đành nói: "Bà yên tâm, để mẹ cháu quét dọn."

Nghe thấy thế, Diêu Thúy Phân ngồi bên kia không khỏi nghẹn lời. Cô con gái này là do bà sinh ra, từ nhỏ bà đối xử với nó không thiên vị, thậm chí thương yêu hơn cả các con trai. Vậy mà giờ nó chẳng thương mẹ chút nào, cứ như đã bị bà cụ Vệ "bắt cóc" mất rồi.

Ngôi biệt thự này do một tay chỉ huy quân đội thời Dân Quốc xây dựng, mang nét kiến trúc phương Tây tinh tế. Trên tường treo tranh sơn dầu, bình hoa theo phong cách tối giản. Nhưng những đồ đạc mà gia đình họ Vệ mang tới lại vô cùng thôn quê: đàn cũ đặt trên giường đất, hòm gỗ sơn đỏ, hộp sắt đựng kẹo... Tạ Ngọc Thư nhìn những món đồ đó mà không biết sắp xếp ra sao, đành tạm để đấy, sau đó lau chùi dọn dẹp toàn bộ biệt thự.

Khi xe jeep đỗ trong sân biệt thự, gia đình họ Vệ, giống như bà cụ Lưu bước vào đại quan viên, thứ gì cũng thấy mới mẻ.

Sau khi biết đây là nơi ở của mình, sự e dè trong lòng bà cụ Vệ biến mất hoàn toàn. Bà cụ bước lên trước, nhìn khoảng sân rộng trống trải, quay sang Vệ Tứ Trụ bảo: "Tứ Trụ, hôm nay nghỉ ngơi một đêm, mai ra sửa sang mảnh đất này, bón phân rồi chăm chút cho tốt."

"Thời tiết bên này ấm áp, con đi hỏi xem người ta thường trồng rau gì, mùa nào gieo hạt. Sau khi tìm hiểu kỹ, nhớ làm theo vụ mà trồng. Mảnh sân to thế này, trồng rau đủ cho cả nhà mình ăn."

Tạ Ngọc Thư vừa ra đón, nghe bà cụ Vệ dặn dò mà bất giác bị vấp chân suýt ngã. Bà ấy vội giải thích: "Mẹ, đây là chỗ để trồng hoa, trồng rau không đẹp đâu. Nếu mẹ muốn trồng rau, ra phía sân sau ấy, chỗ đó cũng rộng, đủ rau cho cả nhà ăn. Ngoài ra, sân sau còn có một cánh cửa nhỏ thông ra chân núi. Đất chỗ đó đang bỏ hoang, mẹ có thể trồng ở đấy."

"Sao? Mảnh đất rộng thế này mà chỉ để trồng hoa thôi à?" Bà cụ Vệ ngạc nhiên thốt lên. "Bảo sao phải đánh đổ bọn tư bản, chúng nó chỉ giỏi hưởng thụ!"

"Nhưng nhà mình vẫn trồng rau. Trồng cà chua, dưa chuột, đỗ, mấy luống cải xanh. Rau củ đỏ đỏ xanh xanh trông vừa đẹp lại ngon. Đất rộng thì trồng thêm chút, thừa thì đem qua cho Đại Trụ và Ngọc Thư, hoặc hai đứa về đây ăn. Nhà đông người, làm gì có chuyện rau thừa. Nếu thừa nữa, thì phơi khô làm dưa để ăn mùa đông."

Tạ Ngọc Thư vội vàng giải thích:

"Mẹ, thời tiết ở đây ẩm thấp, hay mưa lắm. Rau phơi mãi cũng không khô được, mà có khô rồi để vài hôm cũng dễ bị ẩm mốc. Mùa đông thì không lạnh, rau vẫn trồng được, nên nhà mình chỉ cần trồng ít thôi, kẻo ăn không hết lại phí."

Bà cụ Vệ không đồng ý:

"Ăn không hết thì đem cho người ta. Mẹ chồng của Nhị Nha chẳng phải làm việc ở phòng thuốc của quân đội sao? Gửi bà ấy chút rau tươi cho vui. Với cả bên con, chắc cũng có người quen thân thiết. Rau nhà mình dư dả thì cứ gửi tặng, vừa giúp được người ta, vừa vun đắp tình cảm. Nhà mình mới đến đây, quan trọng nhất là phải sống hòa thuận với hàng xóm. Mẹ mang theo đặc sản quê nhà cả rồi, lát nữa bảo Lan Tử với mọi người qua mấy nhà bên cạnh, biếu chút đặc sản làm quà, tạo mối quan hệ."

"Mẹ ơi... dãy nhà lớn này chỉ có mỗi nhà mình ở thôi, mấy căn còn lại đều bỏ trống, chẳng có hàng xóm mà thăm hỏi." Tạ Ngọc Thư nói.

May

Bà cụ Vệ nghẹn họng, đành đáp:

"Thôi được, thế cứ để sau tính. Nhưng chuyện trồng trọt thì con đừng lo. Nhà mình mang cả giống lúa, giống rau từ quê lên rồi. Sân sau còn đất trống, thì trồng ít lúa, trồng thêm rau mà ăn. Nhà ta toàn thanh niên trai tráng, ăn khỏe lắm, cứ bảo Nhị Trụ với bọn nó khai hoang thêm, trồng nhiều chút cho đủ mà ăn."

Sau đó, bà cụ dẫn đầu cả nhà đi một vòng quanh trước sau căn nhà. Trong lòng bà cụ cảm thấy đời mình đến giờ xem như không uổng phí. Đến khi bước chân vào căn nhà lớn, bà cụ vừa đặt chân tới đã khựng lại, suýt nữa thì ngã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.