Thấy sắc mặt mọi người đều khó coi, người phụ trách đổi giọng uy hiếp:
“Các anh không muốn lấy lương tháng này nữa à? Lương tháng này còn chưa phát đâu! Nếu bỏ việc bây giờ thì đừng mong cầm một xu!”
Lời đe dọa đó chẳng khiến ai bận tâm. Một bà mập lo việc bếp núc trong nhà máy cười khẩy:
“Mới đầu tháng, được bao nhiêu lương chứ? Chẳng đủ tiền viện phí! Ai thèm. Ông tự mà coi chừng cái nhà máy này đi, nhớ mua sẵn quan tài, chừng nào ho không cầm nổi thì tự chui vào mà nằm. Không ai rảnh lo hậu sự cho ông đâu!”
Niềm vui kiếm được đồng lương từ nhà máy phân đạm ngày nào giờ đã trở thành sự căm ghét đến tận xương tủy.
Người dân ngoài cổng không vào được, nhưng những công nhân bên trong đã quyết đình công lại ra sức lôi kéo những người còn lưỡng lự. Nhìn dòng người nghỉ việc ngày càng đông, người phụ trách nhà máy cuối cùng đột quỵ tại chỗ, mặt đỏ bầm như gan lợn.
“Ôi trời, mới vài câu mà bị tức đến ngất! Người này đúng là yếu thần kinh!”
Có người không đành lòng, lại gần thăm dò mạch đập của người phụ trách, nhưng chỉ sau vài giây, anh ta kinh hãi ngồi phịch xuống đất.
“Hết… hết rồi! Ông ta không còn thở nữa!”
Câu nói ấy như một quả b.o.m dội xuống hồ nước cạn, khiến cả đám người nổ tung.
Cảnh sát và dân quân công xã vừa nghe, tim liền thót lại. Họ vội phá cổng sắt, lao vào kiểm tra.
Người phụ trách thực sự đã chết, không còn dấu hiệu của hơi thở.
“Đưa đến bệnh viện! Mau lên!”
May
Đưa đi bệnh viện thì còn ích gì? Nhiều lắm chỉ lấy được một kết quả khám nghiệm tử thi để làm bằng chứng.
Có cảnh sát giám sát, kết quả khám nghiệm nhanh chóng được công bố: Người này bị cao huyết áp và mỡ m.á.u nghiêm trọng, do quá kích động mà xuất huyết não dẫn đến tử vong. Điều khiến các bác sĩ giật mình là m.á.u trong cơ thể nạn nhân đã biến đổi, không còn đỏ tươi như m.á.u người bình thường mà chuyển sang màu hồng nhạt, gần như trắng sữa. Nếu trắng thêm chút nữa, chắc đã thành mỡ lợn rồi!
Cảnh sát muốn ém nhẹm chuyện này. Dù sao họ cũng có mặt tại hiện trường khi sự việc xảy ra, nếu bị cấp trên biết, tội thất trách khó mà thoát.
Nhưng họ không ngờ, sinh viên của Học viện Truyền thông Thủ đô vẫn luôn âm thầm theo dõi, trà trộn trong đám đông. Chỉ hai giờ sau sự cố, bản tin đã được gửi về trường qua điện báo:
“Công nhân nhà máy phân đạm xung đột với người phụ trách, người phụ trách đột quỵ tại chỗ.
Người phụ trách trước khi qua đời đã uy h.i.ế.p công nhân, nói sẽ cắt toàn bộ lương nếu họ đình công.
Nhà máy phân đạm gây ô nhiễm môi trường không thể khắc phục, hàng loạt người dân bị bệnh phổi, sáu người già và một trẻ ba tuổi đã qua đời vì căn bệnh này.
Chèn quảng cáo: Bà cụ Vệ ở Đầu Đạo Câu, dân làng rất nhớ trà thuốc trị ho của bà. Nếu bà đọc được tin này, xin hãy nhanh chóng liên lạc với dân làng. Tính mạng con người là trên hết, không thể trì hoãn thêm nữa!”
Sau khi nhà họ Vệ rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu, họ không hề gọi một cuộc điện thoại nào về, chỉ có bà cụ Vệ thỉnh thoảng nhắc đến Tôn Nhị Anh. Ba người con dâu đôi lúc ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, cầm chiếc cốc tráng men được phát trong quân đội, uống nước đường và hồi tưởng về những ngày khốn khó đã trải qua ở Đầu Đạo Câu. Tất nhiên, chủ yếu chỉ là hồi tưởng, hồi tưởng xong rồi thì ai nấy đều vui vẻ tận hưởng cuộc sống hiện tại, chẳng ai thực sự lưu luyến những ngày khổ sở bị ngâm trong nước khổ qua.
Chuyện này không phải vì nhà họ Vệ vô tình, mà bởi trong thời kỳ khó khăn, nhà nào cũng khép cửa sống, tự giữ của mình, đề phòng cả họ hàng lẫn hàng xóm. Ngay cả giữa người thân cũng có thể trở mặt chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, chứ đừng nói đến bạn bè thông thường. Mọi người đều trở nên lạnh nhạt.
Những bài báo do sinh viên Học viện Truyền thông Thủ đô viết không đến tai nhà họ Vệ, nhưng lại thu hút sự chú ý của không ít xưởng dược. Cả Đại học Y Thủ đô và Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng cũng bắt đầu quan tâm đến tin tức này.