Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 190: Chương 190




Bà cụ Vệ ngạc nhiên thốt lên:

"Trời! Đi học còn được phát tiền à? Trường này tốt thật đấy! Tám đứa cháu nhà mình sau này cũng phải học những trường thế này."

Vì cả Vệ Nhị Nha và Vệ Đại Nha đều được bộ đội gửi đi học rồi, trong thời gian học không những không xin tiền gia đình, mà còn giúp đỡ được nhà. Bà cụ Vệ trước giờ cứ tưởng hai cô con gái tiết kiệm, dè xẻn. Không ngờ, đi học lại còn được nhận tiền!

Qua chuyện này, bà cụ càng quyết tâm ép lũ cháu trong nhà phải đi học bằng được.

Tạ Ngọc Thư viết báo cáo gửi lên. Lãnh đạo bộ đội vừa đọc xong, thấy ngay bà cụ Vệ - người từng lên báo tìm người thân và là người hạ gục hai tên đặc vụ gần đây - đang ở ngay dưới mắt mình, liền lập tức liên lạc với giám đốc xưởng thuốc Xuyên Trung, bảo bên đó cử người phụ trách sang thảo luận về việc sản xuất hàng loạt "trà dược đặc chế bà cụ Vệ."

Trường đại học Y Giải Phóng Quân trước kia được bộ đội duyệt chi rất nhiều tiền, lãnh đạo tất nhiên không muốn khoản chi đó thành công cốc. Nay nghe tin có cách giải quyết vấn đề, họ không thể bỏ lỡ.

Lãnh đạo bộ đội gọi điện cho giám đốc xưởng thuốc, sau đó xách một giỏ hoa đến thăm bà cụ Vệ, ân cần bày tỏ:

May

"Nếu cuộc sống có vấn đề gì, nhất định phải tìm tôi, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ."

Bà cụ Vệ làm gì có khái niệm "khách sáo" trong từ điển cuộc đời mình, nên bà cụ thẳng thắn hỏi:

“Thật không? Vậy có thể sắp xếp cho ba đứa con trai nhà tôi việc gì làm không? Đừng khó quá, chỉ cần tìm được chỗ nào để chúng nó không nhàn rỗi là được. Nhưng mà nhất định đừng cho chúng nó vào mấy chỗ quan trọng hay then chốt gì cả, ba đứa chúng nó toàn là đồ vô dụng, chỉ tổ làm hỏng việc, kéo người ta tụt lại thôi.”

Vị lãnh đạo đơn vị lần đầu tiên gặp một bà cụ không coi mình là người ngoài như vậy, nhưng lời đã nói ra sao có thể rút lại? Ông ta bèn thăm dò:

“Bên bếp ăn đang thiếu vài người chăm gà, vịt, lợn, ngỗng, bà xem việc đó có được không? Tuy hơi bẩn chút, nhưng giờ thật sự chẳng có công việc nào khác phù hợp hơn.”

Mắt bà cụ Vệ sáng lên:

“Được! Quá được là đằng khác! Việc như thế chính là thứ hợp với ba đứa chúng nó. Chứ mà giao việc khó, chúng nó kiểu gì cũng phá hỏng thôi. Chăm lợn, gà, vịt, ngỗng đúng là vừa sức! Cảm ơn đồng chí!”

Vị lãnh đạo ban đầu cứ nghĩ bà cụ sẽ nổi giận khi nghe mấy việc không mấy danh giá này, nhưng không ngờ yêu cầu của bà cụ lại đơn giản thế. Quả tim treo lơ lửng của ông ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Nhưng khi vừa quay đầu, ông ta đã thấy bà cụ cười hiền lành, ánh mắt vẫn dán chặt lên mình. Lập tức, từng sợi tóc gáy của ông ta dựng đứng, lòng thầm hoảng hốt: Bà cụ này liệu có định đòi thêm yêu cầu gì nữa không đây?

Nhưng bà cụ Vệ không phải người tham lam quá đáng. Hơn nữa, những người khỏe mạnh trong nhà có thể ra ngoài làm việc đều đã được bà cụ sắp xếp đâu vào đấy. Còn lại chỉ có bà cụ và lũ trẻ con thì biết đòi thêm gì nữa? Bà cụ vẫn còn bận trồng rau trồng dưa trong sân nhà mà.

Bà cụ vui vẻ nói với lãnh đạo đơn vị:

“Cho ba anh em chúng nó vào bếp ăn là hợp lý nhất. Ở đội sản xuất quê nhà, chúng nó cũng từng làm mấy việc tương tự, nhất định sẽ làm tốt thôi. Còn vợ của ba đứa nó thì cũng có thể đến phụ nấu ăn, ngày thường cứ theo nhau làm việc là ổn.”

Lãnh đạo đơn vị sợ hãi trước khả năng nói chuyện không ngừng của bà cụ, đành bám lấy cửa mà vội vàng chuồn đi sau chưa đầy mười lăm phút.

...

Trước đây, xưởng thuốc Xuyên Trung từng tìm bà cụ Vệ vài lần, nhưng vì bà cụ ở quá xa nên đành bỏ cuộc. Khác với các xưởng thuốc thông thường, xưởng này dựa vào quân đội như một cái cây lớn che mát, nên mọi việc thuận lợi hơn nhiều. Ai ngờ lần này, cơ hội lại tự dâng đến tận cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.