Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 208: Chương 208




Vệ Đại Nha ngồi bệt xuống ghế sofa, hai tay ôm đầu gối, mặt cúi gằm, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Bà cụ Vệ lại vung tay tát thêm cái nữa, lần này ép chị ấy ngả hẳn ra lưng ghế. "Muốn khóc thế nào thì cứ khóc, nhưng nếu con dám đè bẹp hai đứa cháu ngoại trong bụng, mẹ sẽ lột da con ngay lập tức!"

Vệ Đại Nha vừa khóc vừa cười, trông thảm thương không tả xiết. Nhưng hai cái bạt tai ấy lại khiến tâm trí chị ấy dần tỉnh táo, như tìm lại được chỗ dựa vững vàng.

Vệ Thiêm Hỉ khẽ kéo tay áo bà cụ, bà cụ hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh lại, rồi ngồi phịch xuống ghế, hỏi:

"Thằng Bạch Dương đâu? Gọi nó tới gặp mẹ!"

May

"Anh ta đi rồi, chắc giờ đã lên máy bay." Vệ Đại Nha ngả người tựa lưng ghế, ánh mắt dại đi, mấy lần định tập trung nhưng đều thất bại.

"Vậy còn cha mẹ chồng con đâu? Gọi cho họ ngay! Nói mẹ muốn đến nhà họ Bạch đòi lại công bằng. Nếu họ không tới, mẹ đích thân đi báo công an! Bạch Dương nỡ bỏ mặc vợ con, một mình cao chạy xa bay, thì mẹ sẽ dùng chính cha mẹ nó mà lôi cổ nó về. Không về thì cứ chờ xem cha mẹ nó ngồi tù! Nếu thằng bất hiếu ấy còn trắng trợn như vậy, thì lần này mẹ cũng phải tâm phục khẩu phục!"

Vệ Đại Nha sững người, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn mẹ mình. "Mẹ…" Chị ấy không ngờ bà cụ lại nghĩ ra chiêu độc như vậy, quả là đòn chí mạng!

"Mẹ cái gì mà mẹ! Con biết không, thằng Bạch Dương bỏ đi, sau này con sẽ khổ đến mức nào? Một chàng rể như nửa đứa con trai, mẹ vốn không cần thêm nửa đứa đó. Nhưng nếu nó dám làm khổ con gái mẹ, mẹ sẽ khiến cả nhà nó sống không nổi!"

"Khi xưa hứa hẹn với mẹ thế nào? Giờ mới một năm đã quên sạch? Bạch Dương liệu mà cầu trời đừng để mẹ gặp lại, không thì mẹ tát cho nó gãy cả hàm răng!"

Bà cụ Vệ chống tay vào hông, mắng như bão táp, nhìn Vệ Đại Nha ngồi bất động, lại thêm tức giận:

"Con còn không gọi ngay đi? Là người c.h.ế.t à? Bị bắt nạt đến thế này mà vẫn chịu nhịn? Không có Bạch Dương thì không sống nổi chắc? Sao phải tự hạ mình đến thế?"

"Vệ Đại Nha, con có gọi không? Không thì từ giờ cút ra khỏi nhà, coi như mẹ không có đứa con gái này. Còn chuyện nhà họ Bạch, mẹ tự xử lý, không lật đổ được đám rùa rụt cổ ấy thì mẹ không phải bà cụ Vệ!"

Biết mẹ mình nói là làm, Vệ Đại Nha sợ đến tái mặt, vội vàng chạy xuống tiệm tạp hóa gần đó để gọi điện.

Nhân lúc ấy, bà cụ ghé tai Vệ Thiêm Hỉ hỏi nhỏ:

"Nhóc Hỉ, có cách nào làm cái máy bay ấy quay đầu không?"

Vệ Thiêm Hỉ giật nảy mình, há hốc miệng:

"Nội ơi, máy bay mà gặp sự cố thì toàn bộ hành khách không ai sống nổi. Nội giận dượng ấy thì giận, nhưng đâu cần cả chuyến bay phải đền mạng!"

Bà cụ lắc đầu, thấp giọng giải thích:

"Ý nội không phải thế. Ở quê mình hay nói đến chuyện "quỷ dẫn đường", con có cách nào làm cho máy bay bay lạc một hồi rồi quay lại không?"

Vệ Thiêm Hỉ hiểu ra, nghĩ một lúc rồi gật đầu:

"Được ạ. Nội chờ chút, khi nào máy bay của dượng sắp hạ cánh, con sẽ báo nội."

Vừa nói, cô vừa chà nhẹ ngón cái và ngón trỏ vào nhau, đám mây trên trời bỗng xoay chuyển, hợp lại thành một đám mây hình ống khổng lồ, từ từ kéo về phía thủ đô. Máy bay chở Bạch Dương vừa vặn lọt vào vùng bao phủ của đám mây ấy.

Phi công nhận ra tình hình lập tức liên lạc với trung tâm kiểm soát không lưu. Sau khi xác định độ dày và hướng di chuyển của mây, họ quyết định quay lại sân bay thủ đô.

Trên máy bay, hành khách nhìn qua cửa sổ thấy đám mây kỳ dị, ai nấy đều mặt mày tái mét. Máy bay xoay chuyển giữa ranh giới nguy hiểm, đổi hướng và hạ cánh theo lộ trình mới. Nhưng vì là chuyến bay xuyên lục địa, nhiên liệu vẫn còn rất nhiều, máy bay phải bay vòng trên trời suốt mười giờ trước khi có thể hạ cánh.

Bạch Dương trở lại thủ đô, lòng ngổn ngang trăm mối. Một linh cảm chẳng lành cứ vờn quanh tâm trí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.