Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 210: Chương 210




Nghe bà cụ Vệ nói vậy, cha mẹ Bạch hoảng hốt toát mồ hôi lạnh. Mẹ Bạch lắp bắp:

“Bà thông gia, không được! Không thể viết thế! Nếu Đại Nha viết lá đơn đó, thì cả nhà chúng tôi đời này coi như xong!”

“Nhà họ Bạch các người có sống tốt hay không thì liên quan gì đến tôi? Con trai các người đã hại con gái tôi thành ra thế này, còn mong mình sống yên ổn sao?”

Bà cụ Vệ hoàn toàn chẳng thèm giữ thể diện. Bà cụ chỉ thẳng vào mặt cha Bạch mà mắng:

“Tôi nói rõ luôn nhé. Nếu con trai các người sống tử tế với con gái tôi, thì chúng ta sẽ vẫn làm thông gia hòa thuận. Nhưng giờ…”

May

Bà cụ ôm gối, lắc lư hai cái, cười khẩy:

“Tôi còn chẳng lo nổi cho con gái mình, thì làm sao rảnh để quan tâm các người sống c.h.ế.t thế nào? Nhà họ Bạch có tan cửa nát nhà, tôi nhiều lắm cũng vì hai đứa cháu mà nhịn không nhổ bãi nước bọt vào các người thôi. Còn mong gì hơn!”

Đại Nha thấy mẹ mình giận đến mức định giơ tay tát, vội kêu lên:

“Mẹ…”

“Mẹ cái gì mà mẹ? Mau viết đi! Viết xong kéo cả cha mẹ chồng con làm chứng, rồi đi cục dân chính nhận giấy ly hôn. Sau đó về quân đội. Học hành gì nữa, người như con không đủ minh mẫn để học. Người ta càng học càng thông minh, còn con học càng lú lẫn!”

Thấy Đại Nha không chịu động bút, bà cụ giơ tay định tát. Thiêm Hỉ lập tức lao tới giữ c.h.ặ.t t.a.y bà cụ, năn nỉ:

“Nội ơi, kiềm chế đi. Dì cháu đang mang thai, không chịu nổi đâu.”

Nghe vậy, bà cụ Vệ cắn chặt răng, nước mắt rơi như mưa. Bà cụ nghẹn ngào:

“Cháu có biết không, nội sắp tức c.h.ế.t rồi! Người ta cưới chưa được một năm đã xảy ra chuyện như thế này. Họ không sợ báo ứng sao?”

Đại Nha vốn đã ấm ức sẵn. Thấy mẹ mình khóc nức nở, chị ấy cũng không kìm được nữa. Vừa khóc vừa nói:

“Mẹ, con viết! Con viết ngay! Con không quan tâm đến Bạch Dương nữa. Con sẽ viết, nhận giấy ly hôn xong, chúng ta sẽ đi, con sẽ về quân đội cùng mẹ. Con không học nữa!”

“Viết! Viết ngay! Viết cả về đứa bé trong bụng. Sinh ra không liên quan gì đến nhà họ Bạch, không mang họ Bạch, tên cũng không được có chữ Bạch. Nhà họ Bạch đừng hòng gặp lại hai đứa trẻ!”

Đại Nha lau nước mắt, cầm giấy bút viết lại đơn ly hôn. Cha Bạch im lặng, mẹ Bạch khóc đến quặn thắt tim gan. Bà cụ Vệ lần này quyết tâm đào tận gốc rễ nhà họ Bạch.

Khi viết xong, bà cụ kiểm tra kỹ rồi kéo mọi người đi cục dân chính. Sau đó, bà cụ lấy giấy ly hôn của Đại Nha và Bạch Dương, ném lại cho cha mẹ Bạch, hờ hững để lại một cái lườm sắc lạnh trước khi dẫn con gái rời đi.

Trên đường về, ngang qua một khu chợ, bà cụ Vệ cắn răng bước vào mua vài món rau củ, trái cây cùng trứng và thịt, mang về nhà rồi nấu một bữa ăn tươm tất. Đến tầm sáu giờ chiều, bà cụ Vệ và Vệ Thiêm Hỉ trao đổi ánh mắt, hai bà cháu kiếm cớ để bỏ lại Vệ Quốc Kiện, Vệ Quốc Khang và Vệ Đại Nha ở nhà, chuẩn bị ra sân bay chặn người.

Vệ Đại Nha linh cảm có chuyện bà cụ giấu mình, kiên quyết đòi theo, khiến bà cụ không còn cách nào khác đành dẫn chị ấy đi cùng. Một nhóm năm người hối hả lên chiếc xe buýt chuyến tối, hướng thẳng sân bay mà lao tới.

Chiếc máy bay đã lượn vòng trên không nhiều giờ cuối cùng cũng chuẩn bị hạ cánh. Bạch Dương nhìn qua cửa sổ, ngắm cảnh vật bên dưới. Dù đây là thủ đô của một quốc gia, nhưng nó hoàn toàn khác xa với hình dung của anh ta về những tòa nhà cao tầng hiện đại. Khắp nơi đều phảng phất vẻ xập xệ và lạc hậu. Anh ta thở dài, đưa tay khẽ lay người bên cạnh, người đang tựa đầu vào vai mình ngủ say.

“Đình Sinh, dậy đi, chúng ta đến nơi rồi.”

Bạch Đình Sinh lơ đãng đặt tay lên đùi Bạch Dương, đôi mắt mơ màng chưa tỉnh hẳn. Anh ta ngáp dài, nhìn qua cửa sổ, rồi bất lực nói:

“Tôi cứ tưởng lần này có thể cùng cậu trốn đi đâu đó. Không ngờ cuối cùng vẫn phải quay về. Đúng là số phận.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.