Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 212: Chương 212




Anh ta rút từ ba lô ra một quyển sổ, mở ra trước mặt Bạch Dương. Bên trong chi chít những ký hiệu chữ “chính”.

“Mỗi lần tôi nói thích cậu, tôi đều đánh dấu một ký hiệu. Tổng cộng có hai nghìn sáu trăm chín mươi sáu ký hiệu, mỗi trang giấy viết được hai trăm ký hiệu, tôi đã viết kín mười ba trang, và sắp hết nửa trang thứ mười bốn. Sao cậu không thể nghe lời tôi nói, tại sao cậu không thể coi lời tôi là thật?”

“Cậu nói cậu thích Vệ Đại Nha, nhưng cậu có thực sự thích cô ấy không? Vì đi du học, cậu còn bỏ rơi cô ấy và đứa trẻ. Cậu không hề thích cô ấy nhiều đến thế. Nếu không, tại sao cậu lại đồng ý đi châu Âu với tôi? Nếu không, đêm đó say rượu, tại sao cậu lại làm vậy với tôi?”

Những người đang đứng xem ở sân bay đều há hốc mồm. Đây là câu chuyện cẩu huyết gì vậy? Nghe còn bực mình hơn cả Trần Thế Mỹ!

Bạch Dương chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống:

May

“Đúng, tôi có lỗi với Đại Nha và con, tôi đã phạm sai lầm khi bỏ rơi vợ con. Nhưng cậu tỉnh táo lại đi, tối hôm đó chúng ta không làm gì cả. Là mẹ cậu nhờ tôi đến tìm cậu.”

“Cậu không tự trọng, không tự yêu bản thân. Khi tôi đến, chuyện đã xảy ra, chỉ là khi đó thuốc vừa hết tác dụng, cậu tình cờ nhìn thấy tôi mà thôi.”

“Đừng tự lừa mình nữa. Dù tôi phải sống cô độc cả đời, tôi cũng sẽ không bao giờ ở bên cậu. Cậu khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

“Tôi vốn đã để lại cho cậu đủ thể diện, nhượng bộ cậu đủ rồi, sao cậu còn ép người quá đáng? Đừng có được voi đòi tiên! Cậu muốn kéo tôi xuống địa ngục cùng cậu, biến tôi thành con chuột bị người đời nguyền rủa, cậu mới hài lòng sao?”

Bạch Dương hét lên tất cả những uất ức trong lòng, xoay người định bỏ đi. Nhưng anh ta nhìn thấy một bà cụ khuôn mặt tròn trịa, tay dắt một cô bé nhỏ, từ xa đi đến với khí thế hừng hực sát khí.

Bạch Đình Sinh ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm như người mất hồn:

“Chỉ cần có cậu ở đó, tôi không thấy đó là địa ngục… Chỉ cần cậu bên tôi, dù bị người đời đánh đuổi, tôi cũng không sợ.”

Bạch Dương nhìn thấy gương mặt đen lại như mực của bà cụ Vệ, nghiến răng nói khẽ một tiếng:

“Mẹ…”

“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có thằng con rể nào như anh!”

Bà cụ Vệ không thèm nhìn Bạch Dương lấy một cái, đi thẳng tới trước mặt Bạch Đình Sinh, túm lấy cổ áo anh ta rồi thẳng tay tát tới tấp.

“Đồ vô liêm sỉ! Cả đời bà đây ghét nhất là kẻ phá hoại gia đình người khác. Là phụ nữ phá hoại thì đã đáng ghét, đằng này cậu còn là đàn ông! Làm bà đây buồn nôn đến nôn cả cơm hôm qua ra!”

“Vô nhân tính, vô liêm sỉ! Khi quấn lấy Bạch Dương, cậu có nghĩ đến vợ con người ta không? Đồ hạ tiện! Đợi bà về lại Dung Thành, nhất định sẽ báo chuyện này lên tòa án quân sự. Cậu phá hoại hôn nhân quân nhân, biết chưa hả?!”

Bà cụ Vệ đã cầm liềm, xẻ đất cả đời, nên sức tay mạnh khủng khiếp. Chỉ trong vài cái tát, gương mặt ưa nhìn, pha chút nét anh tuấn của Bạch Đình Sinh đã bị đánh thành dạng méo mó. Máu mũi chảy ròng ròng, hốc mắt bầm tím, khuôn mặt sưng phồng như bánh bao vừa hấp.

Bạch Dương đứng im, để mặc bà cụ Vệ xả cơn thịnh nộ. Nhưng anh ta sợ nếu bà cụ đánh thêm, Bạch Đình Sinh sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó anh ta không thể ăn nói với cha mẹ Bạch Đình Sinh, mà bà cụ Vệ cũng sẽ vướng phải kiện tụng. Thế là anh ta vội vàng bước tới kéo tay bà cụ:

“Mẹ, đừng đánh nữa! Đánh nữa là nguy hiểm đến tính mạng đó!”

Bà cụ Vệ đang bốc hỏa, chẳng buồn để ý xem lời Bạch Dương nói có hợp lý hay không, chỉ cảm thấy càng nghe càng ngứa tai. Bà cụ hất Bạch Đình Sinh ra, quay lại tát thẳng vào mặt Bạch Dương hai cái thật mạnh.

“Sao hả? Đau lòng cho thằng nhãi này à? Bà gả con gái cho anh đúng là đen đủi tám kiếp! Giấy ly hôn đã nhận rồi, bản của anh đang được cha mẹ anh giữ. Từ giờ đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, không thì tôi đánh gãy chân chó của anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.