Nói xong, bà cụ Vệ sải bước nhanh về phía Vệ Đại Nha, đang ngồi trên ghế dài cách đó không xa, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng. Bà cụ kéo Vệ Đại Nha dậy, ra hiệu cho Vệ Quốc Kiện đỡ cánh tay còn lại của chị ấy, rồi nghiêm giọng hỏi:
“Nhìn rõ mặt thật của cái thằng ch.ó kia chưa? Ra ngoài kiếm bồ nhí đã đủ ghê tởm, nó còn kiếm một thằng đàn ông nữa. Bà sống nửa đời người, lần đầu tiên thấy chuyện hạ cấp như này. Đừng khóc lóc nữa, nín ngay! Nhà bà không đẻ ra loại con gái vô dụng như cô!”
Vệ Đại Nha tức đến toàn thân run rẩy, như thể bị động kinh, co giật một lúc lâu. Cuối cùng, chị ấy từ từ bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Bạch Dương đứng đằng xa, rồi nhìn sang Bạch Đình Sinh, giờ đã bị đánh đến nỗi không còn ra hình người. Nhắm chặt mắt, giọng chị ấy run rẩy nói với bà cụ Vệ:
“Mẹ, chúng ta về thôi. Con sai rồi, con không muốn nhìn thấy anh ta nữa.”
May
Bạch Dương định bước theo, nhưng bị bà cụ Vệ quay lại trừng mắt dữ dằn. Ánh mắt như mưa tên lửa đạn khiến anh ta khựng lại. Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bà cụ Vệ dìu Vệ Đại Nha rời đi.
Cứ đi được vài bước, sống lưng Vệ Đại Nha lại thẳng thêm một chút. Chị ấy đang dần bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
Chờ khi bóng dáng bà cụ Vệ khuất xa, một người xung quanh chợt tỉnh ngộ, ghé tai người bên cạnh thì thầm:
“Này, vừa nãy có phải bà cụ kia chính là người bán thuốc ho nổi tiếng không nhỉ? Sau này bà ấy còn bán xà phòng, thuốc ho thì cực kỳ hiệu quả, xà phòng cũng tốt đến mức không tưởng – chính là bà cụ Vệ đấy!”
Cơn giận cũng trút xong, chuyện ly hôn cũng giải quyết xong xuôi, bà cụ Vệ không muốn nán lại thủ đô thêm dù chỉ nửa ngày. Nghỉ ngơi một đêm ở nhà Vệ Đại Nha, sáng sớm hôm sau, bà cụ chạy ra ngoài mua một chiếc khóa lớn. Sau đó, bà cụ giục Vệ Đại Nha mang theo hết những món đồ quý giá, gom nốt số lương thực và rau quả còn lại trong nhà, luộc thêm một túi trứng để ăn dọc đường, rồi cả hai lập tức lên đường trở về Dung Thành.
Đến Dung Thành đã là tối hôm sau. Biết bà cụ Vệ vừa giúp Vệ Đại Nha giải quyết chuyện ly hôn, Tạ Ngọc Thư và những người khác trong nhà lập tức chuẩn bị một bàn tiệc. Bốn chị em dâu thay phiên nhau khuyên giải Vệ Đại Nha, bảo chị ấy đừng mãi buộc mình vào một "cây cổ thụ cong queo," cuộc đời còn dài phía trước. Vệ Đại Trụ cũng hứa sẽ giúp chị ấy tìm vài người có điều kiện tốt hơn.
Vệ Đại Nha cố gượng cười, uống liền hai chén rượu rồi say ngất. Chị ấy uốn éo ngón tay mảnh mai cầm chiếc ly nhỏ, nhìn chằm chằm thứ rượu trắng trong veo trong ly, rồi quay sang chia sẻ kinh nghiệm đầy nước mắt với Vệ Nhị Nha.
“Em gái à, nhớ kỹ lời chị này: Đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả, tất cả đều phải dựa vào bản thân. Chị đã nhìn thấu mọi chuyện rồi. Sau này, chị chỉ muốn kiếm tiền thật nhiều, nuôi dạy hai đứa con trai cho tốt. Còn cái gã Bạch Dương ấy, để hắn đi gặp quỷ đi cho rồi!”
Ngồi cạnh Vệ Nhị Nha, Cốc Thạc mồ hôi chảy ròng ròng. Thành kiến của bà chị vợ này với đàn ông quả là sâu nặng!
Nhìn thấy bộ dạng khó xử của Cốc Thạc, bà cụ Vệ từ trong bếp chạy ra, lao đến bên Vệ Đại Nha, vung tay đập vào sau đầu chị ấy một cái rõ đau, rồi mắng:
“Mày nói nhăng nói cuội cái gì thế hả? Chính mày không biết nhìn người, mà lại bảo cả thiên hạ không có đàn ông tốt à? Nhìn em gái mày và em rể kìa, nhìn anh trai và chị dâu mày kìa, nhà nào mà không sống đầm ấm, hòa thuận?”
Vệ Đại Nha xụ mặt, buông ly rượu xuống, ấm ức ôm lấy đầu gối khóc nức nở:
“Mẹ, con đã hơn hai mươi rồi, mẹ đừng đánh con nữa được không? Con còn đang mang thai đây, mẹ đánh con ngốc thì không sao, nhưng lỡ mẹ đánh ngốc luôn đứa bé trong bụng con thì phải làm sao?”