Vệ Đại Nha lẩm bẩm hai cái tên "Vệ Triều" và "Vệ Dương" vài lần. Càng đọc càng thấy thuận miệng, mấy câu kỳ vọng bà cụ Vệ nói càng khiến chị ấy cảm động, cuối cùng cũng nở được một nụ cười sau những giọt nước mắt.
Cuộc sống hỗn loạn như nồi cháo gà dần trở lại quỹ đạo. Những người lính từng đến nhà họ Vệ ăn nhờ giờ đây lại tìm được việc mới – giặt tã lót cho hai anh em Vệ Triều và Vệ Dương.
Bà cụ Vệ dĩ nhiên không chịu, nhưng mấy người lính đó đều đã quen biết với Vệ Đại Nha, lại nghe được một số lời đồn về chuyện Vệ Đại Nha ly hôn với Bạch Dương. Nghĩ rằng giúp được gì thì giúp, họ liền xúm lại.
Có loại xà phòng bạc hà đặc chế của bà cụ Vệ nhãn hiệu "Quân Trung Lục Hoa", thêm sức lực của những người lính một người khỏe hơn một người, tã lót được giặt sạch sẽ hơn cả khi bà cụ Vệ tự giặt. Bà cụ đành phải trổ hết tài nấu nướng, vừa chăm hai cô con gái ở cữ, vừa thay đổi món ăn liên tục để đãi những người lính đến giúp việc.
...
Hai nhà họ Bạch ở thủ đô gần đây đều rơi vào cảnh hỗn loạn.
Bạch Đình Sinh bị cáo buộc tội đồng tính luyến ái, làm suy đồi phong hóa xã hội. Liên lụy đến cả cha, mẹ, anh trai, chị và chị dâu của anh ta đều mất việc. Đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ, mắng chửi.
Cha của Bạch Đình Sinh vốn giữ sĩ diện cả đời, bỗng chốc bị đả kích nặng nề như vậy, liền đột quỵ ngay trong ngày. Mẹ của Bạch Đình Sinh khóc lóc đến mức c.h.ế.t đi sống lại, mắng anh ta là đồ sao quả tạ, rồi gào lên chất vấn, "Sao mày không c.h.ế.t đi?"
May
Những vết bầm do bà cụ Vệ đánh trên mặt Bạch Đình Sinh còn chưa tan, những tổn thương mà Bạch Dương để lại trong lòng anh ta đã khiến anh ta tan nát. Đến cả lời mẹ ruột nói cũng đẩy anh ta đến bước đường cùng.
Sống có gì vui, c.h.ế.t có gì đáng sợ?
Bạch Đình Sinh không để lại lời nào cho gia đình, chỉ xé nát cuốn sổ anh ta từng viết bốn mươi mốt trang chữ "chính", đứng trên ban công nhà mình từng nắm giấy nhỏ tung xuống. Những mảnh giấy ấy bay lả tả như bông tuyết mùa đông.
Gió thổi qua, dường như mang theo một tiếng thì thầm, "Tôi cũng yêu cậu." Đó là âm thanh trầm thấp, chỉ thuộc về Bạch Dương.
Mẹ của Bạch Đình Sinh nhìn thấy giấy rơi từ trên lầu xuống, giận dữ cầm chổi chạy tới mắng, "Mày lại giở trò gì đây? Mày nhìn xem, chỉ một mình mày mà hại cả nhà thành thế này! Không thể yên thân được sao? Cứ làm cái trò này mãi, tao đáng lẽ không nên sinh ra mày, đồ làm nhục nhã cả nhà! Sao mày không c.h.ế.t đi?"
Trái tim Bạch Đình Sinh như bị đóng băng. Anh ta nhìn mẹ với vẻ lạnh lùng, nói, "Mẹ, con xin lỗi, con bất hiếu, làm mất mặt mẹ và cha. Từ giờ con sẽ không làm phiền mọi người nữa."
Nhìn đôi tay của Bạch Đình Sinh nắm lấy lan can, lòng mẹ anh ta trào dâng nỗi bất an.
"Đình Sinh!"
Bàn tay nắm chặt lan can bỗng buông ra. Bạch Đình Sinh nhảy xuống, đầu lao xuống trước, trong tiếng hét thất thanh của mẹ mình.
Những mảnh giấy anh ta tự tay tung ra còn chưa kịp chạm đất.
Máu văng tung tóe, đôi mắt anh ta khẽ mở, dường như nhìn thấy Bạch Dương đưa tay ra, nói với anh ta, "Đình Sinh, đứng dậy đi, tôi đưa cậu đến chỗ thú vị."
Anh ta cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể như bị rã ra, không còn chút sức lực nào.
Môi mấp máy, anh ta nói những lời chỉ mình anh ta nghe được.
"Bạch Dương, tôi sai rồi. Nếu tôi biết những việc tôi làm khiến cậu ghê tởm như thế, tôi đã rời đi từ sớm."
"Rõ ràng tôi rất thích cậu, làm sao tôi nỡ khiến cậu đau lòng..."
"Mặt trời sáng thế này, sao tôi lại lạnh thế... Bạch Dương, tôi lạnh."
Anh ta ho ra hai ngụm máu, ánh sáng trong mắt dần tắt. Hai bên sống mũi có nước mắt chảy xuống.
Mẹ của Bạch Đình Sinh hối hận không kịp, ngay trong ngày hôm đó dùng kéo tự cắt lưỡi mình, phát điên, mất trí.
...