Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 230: Chương 230




Vệ Thiêm Hỉ tưởng tượng đến một cửa hàng lớn như nhà kho, chất đầy hàng hóa, cảm thấy khó chấp nhận, bèn nói:

"Ý tưởng rất tốt, nhưng cửa hàng tạp hóa khổng lồ nghe không ổn lắm. Thế này đi, cô và anh cũng đừng vội, từ từ tính. Chính sách chưa ban hành, có gấp cũng không được."

"Cô à, cô nên đi đây đó thêm để tìm hiểu. Cháu sẽ nghĩ cách xem cửa hàng nên làm thế nào để cháu không thấy ngại khi nhận tiền. Còn cách làm ăn, kiếm tiền thế nào, đó là chuyện của hai người. Dù sao hai người học chuyên ngành liên quan, còn cháu chỉ là tay ngang."

Tiễn Vệ Đại Nha đầy nhiệt huyết ra đi, Vệ Thiêm Hỉ cùng Vệ Đông Chinh quay lại Đại học Kinh Hoa. Sau khi đưa cô về ký túc, anh ấy cũng bận việc của mình.

Vệ Thiêm Hỉ không ngờ, ba cô bạn cùng phòng đã nín nhịn một bụng câu hỏi chờ cô.

Người lớn tuổi nhất là Ngưu Yến hỏi:

"Em gái à, người vừa đưa cậu về là bạn trai cậu phải không? Đẹp trai ghê!"

Từ Hiểu Lan hơi tròn trịa hai tay ôm má, đã tưởng tượng ra một chuyện tình lãng mạn:

"Bạn Vệ, cậu và bạn trai quen nhau thế nào? Hai người cùng ôn thi, rồi cùng đậu Đại học Kinh Hoa à?"

Cô gái buộc b.í.m tóc đen bóng, Mạnh Quỳ, lại chú ý đến chuyện khác. Nhìn Vệ Thiêm Hỉ lấy từng bộ quần áo mới ra gấp lại, mắt cô ấy sáng rỡ:

"Bạn Vệ, cậu mua mấy bộ quần áo này ở đâu thế? Sao đẹp vậy? Nhà cậu chắc khá giả lắm nhỉ. Người ta cả năm mới dám mua một bộ, cậu mua một lúc bao nhiêu bộ. Hình như còn có bộ mua ở cửa hàng Hoa Kiều, phải dùng phiếu ngoại tệ nữa chứ!"

May

Vệ Thiêm Hỉ nhướn mày nhìn Mạnh Quỳ, thản nhiên nói:

"Quần áo này tôi mua ở gần Bát Tiên Lâu. Cô tôi trả tiền, hết bao nhiêu tôi cũng không rõ. Hình như có mua vài bộ ở cửa hàng Hoa Kiều, nhưng cụ thể bộ nào thì tôi quên rồi, mặc lên cũng như nhau cả."

Mạnh Quỳ thở dài:

"Tôi cũng muốn có một người cô hào phóng như vậy."

Ngưu Yến hỏi tới:

"Em gái à, cậu chưa nói người đưa cậu về là ai. Là bạn trai cậu đúng không? Tôi vừa nhìn từ cửa sổ thấy anh ấy với cậu có vẻ thân thiết, hai người đính hôn rồi hả? Hay là kết hôn rồi?"

Từ Hiểu Lan liếc nhìn Vệ Thiêm Hỉ:

"Không thể nào, nhìn cậu ấy còn trẻ thế kia, sao kết hôn được? Chắc là đính hôn thôi..."

"Đó là anh họ tôi. Các cậu nghĩ đi đâu vậy?"

Vệ Thiêm Hỉ không nói gì thêm, gấp quần áo cất vào tủ, rồi lấy chiếc ba lô vải màu xanh quân đội Tạ Ngọc Thư chuẩn bị cho cô, đeo lên vai. Cô hỏi:

"Tôi định đi thư viện xem một chút. Các cậu có muốn đi cùng không?"

Ngưu Yến, Mạnh Quỳ và Từ Hiểu Lan đồng loạt nói rằng họ đều tự đi một mình, nhiều đồ dùng còn chưa sắm sửa được. Họ phải tranh thủ mua cho xong trước khi nhập học. Vệ Thiêm Hỉ nghe vậy, liền một mình rời đi.

Điều thu hút Thiêm Hỉ nhất ở Đại học Kinh Hoa không phải là khuôn viên, mà chính là bầu không khí học thuật đậm nét cùng thư viện chứa hàng triệu đầu sách.

Chỉ trong một môi trường như vậy, những kiến thức tích lũy trong đầu cô mới có thể phát huy giá trị. Nếu không, hơn mười năm học tập trên hành tinh Lobita sẽ trở thành vô nghĩa.

Thiêm Hỉ vừa rời khỏi ký túc xá, Ngưu Yến đã nhanh mắt phát hiện ra trong ngăn kéo của cô là nửa ngăn đầy xà phòng "Quân Trung Lục Hoa". Cô ấy kinh ngạc kêu lên:

"Ê, Từ Hiểu Lan, Mạnh Quỳ, mau lại đây xem. Bạn cùng phòng của chúng ta giàu có thật đấy! Xà phòng "Quân Trung Lục Hoa" mà mua nhiều thế này. Tôi nhớ rẻ nhất cũng tám hào một bánh, giờ chắc phải lên một đồng hai rồi. Để tôi đếm thử xem, năm bánh, mười bánh, mười ba bánh!"

"Trời ơi! Mười ba bánh xà phòng, hơn chục đồng bạc. Vệ bạn học mua nhiều xà phòng thế này để ăn thay cơm hay sao?"

Ba người nhìn nhau, ánh mắt đầy ghen tị, nhưng lại không nhịn được cười.

...

Sau khi đến thư viện, Thiêm Hỉ lập tức đi thẳng đến khu vực lưu trữ sách toán học. Cô đi qua lại giữa các giá sách vài lần, rồi lấy giấy bút ra lập một danh sách dài các đầu sách cần đọc, sắp xếp từ dễ đến khó. Sau đó, cô ôm ba cuốn sách ra khu vực đọc và bắt đầu học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.