Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 274: Chương 274




Vệ Đông Chinh lập tức bỏ bữa, nhanh chóng lật giở quyển sổ em gái đưa. Đọc xong một lượt, anh ấy quay lại đọc kỹ những phần chưa hiểu rõ. Cuối cùng, anh ấy quyết định ngay:

“Làm theo kế hoạch này!”

Vệ Thiêm Hỉ đã đem khái niệm siêu thị mà mình quen thuộc nhất từ kiếp trước giới thiệu cho Vệ Đông Chinh, mở mang tầm mắt anh ấy. Khi Vệ Đông Chinh đọc xong, cô nhắc thêm:

“Anh nhớ kỹ, dù làm nghề gì cũng phải có lương tâm, không được bán hàng giả để lừa khách. Chỉ có vậy mới giữ được khách quay lại, cũng như xây dựng danh tiếng lâu dài cho giấc mơ của anh.”

“Còn một điều nữa, em có yêu cầu. Uống nước nhớ nguồn, yêu nước, yêu Đảng. Sau khi kiếm được tiền, không cần phải góp một nửa cho nghiên cứu khoa học, giáo dục hay cơ sở hạ tầng, nhưng dành hai phần cũng đủ.”

“Chúng ta không có chỗ dựa, vậy hãy lấy quốc gia làm chỗ dựa. Không cầu được bao che khi phạm lỗi, chỉ cần được đối xử công bằng, không bị ức hiếp. Anh hiểu ý em chứ?”

Vệ Đông Chinh nghe mà rợn cả người. Ban đầu anh ấy còn thấy trích hai phần lợi nhuận là thiệt, nhưng nghĩ lại, bỏ ra chút lợi ích để đổi lấy môi trường kinh doanh công bằng, ổn định, chẳng những không thiệt mà còn lãi to.

“Được, anh nghe em! Sổ này cứ để em giữ. Chiều nay anh sẽ gọi điện cho cô, bảo cô đến thủ đô sớm nhất có thể. Nắm bắt cơ hội thì phải nhanh chân.”

Anh ấy quay sang nhìn em gái với vẻ khẩn cầu:

“Em còn nhớ anh nói gì không? Anh không có nhiều vốn. Em giúp anh được không? Để mở cửa hàng tạp hóa như em nói, ít nhất phải có tiền nhập hàng, vận chuyển, mua giá kệ, thuê mặt bằng... Tất cả đều cần tiền!”

Vệ Đông Chinh nhìn em gái đầy hy vọng, sợ cô từ chối.

Vệ Thiêm Hỉ đồng ý rất thoải mái. Với các khoản trợ cấp từ viện nghiên cứu, cổ tức từ xưởng thuốc Xuyên Trung, và lợi nhuận từ nhà máy xà phòng, việc hỗ trợ anh trai mở cửa hàng là điều nằm trong khả năng.

Vệ Đông Chinh, sau một năm như cá nằm trên cạn, cuối cùng cũng tìm được đại dương để thỏa sức vùng vẫy. Ăn cơm xong, anh ấy vui vẻ gọi ngay cho bà nội:

“Nội ơi, bảo cô đến thủ đô đi!”

Bà cụ Vệ đang ngủ trưa thì bị Vệ Đông Chinh đánh thức. Bị làm phiền, bà cụ không giấu nổi bực bội:

“Làm gì? Bảo cô cháu lên thủ đô làm gì? Cháu không biết dạo này cô cháu bận đến mức nào à? Cô cháu ngày nào cũng đi sớm về khuya, làm xưởng xà phòng phát triển gấp mấy lần. Đơn hàng càng ngày càng nhiều, xưởng còn phải tuyển thêm người, cả thanh niên từ Dung Thành cũng đến xin việc. Bận như vậy, đừng làm phiền cô cháu.”

Lý do thực sự là bà cụ không muốn Vệ Đại Nha đến thủ đô. Bà cụ sợ rằng với sự xuất hiện của Bạch Dương, con gái mình sẽ lại đau lòng.

Miệng thì hứa sẽ nhắn với Vệ Đại Nha, nhưng bà cụ quay lại phòng ngủ mà chẳng định nói gì.

Vệ Đông Chinh hiểu quá rõ tính cách bà nội. Anh ấy đoán bà cụ sẽ không nhắn lại, nên quyết định gọi thẳng đến nhà máy xà phòng.

Lúc đó, Vệ Đại Nha đang bận rộn xử lý công việc. Nghe giọng Vệ Đông Chinh trong điện thoại, chị ấy thoáng ngẩn người, rồi theo bản năng liếc nhìn cuốn lịch trên bàn. Ánh mắt chị ấy bỗng sáng lên.

Cuối năm rồi, ngày này chắc hẳn đã đến.

Chị ấy chuyển điện thoại sang tay trái, rút chìa khóa mở một ngăn kéo vốn luôn khóa kín. Từ trong đó, chị ấy lấy ra một cuốn sổ bìa đen đã mòn theo thời gian. Tay nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sổ, chị ấy cố gắng kiềm chế sự xúc động trong giọng nói:

“Đông Chinh, có việc gì vậy?”

Vệ Đại Nha đã vượt qua nỗi đau quá khứ, hoàn thành một bước chuyển mình lớn. Dù chưa đạt đến đỉnh cao, chị ấy giờ đây đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều so với nửa năm trước.

May

Điện thoại bên kia, Vệ Đông Chinh không nói nhiều, chỉ buông ra bốn chữ: “Gió đông nổi rồi.”

“Được, cô hiểu rồi. Cô sẽ xử lý mọi việc ở nhà máy trong vòng một tuần, sau đó lên thủ đô tìm cháu. Những việc cụ thể chờ gặp rồi bàn.” Giọng Vệ Đại Nha điềm tĩnh, không chút d.a.o động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.