Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 310: Chương 310




Ngồi bên cạnh, Vệ Đông Chinh đang cắm cúi bấm máy tính, tính xem năm nay mình lãi được bao nhiêu, nghe bà cụ nhắc đến, suýt chút nữa bấm gãy cả phím. Anh ấy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, rồi nói:

“Nội, nội lo cho cháu ít thôi, lo cho cô cháu ấy! Cô lớn tuổi hơn cháu nhiều đấy!”

Lúc đó, Vệ Đại Nha đang nhàn nhã ăn bánh hồng, không ngờ lại bị Đông Chinh đổ thẳng cái trách nhiệm ấy lên đầu. Chị ấy giật mình đến mức suýt nghẹn chết.

Vệ Đại Nha cầm cốc nước lên, uống một ngụm để cố nuốt trôi miếng bánh hồng khô suýt làm chị ấy nghẹn chết, đồng thời nuốt luôn cả cơn giận đang sôi sục trong lòng. Chị ấy mỉm cười, ngẩng đầu lên, ném cho Vệ Đông Chinh một ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí.

Ánh mắt đó rõ ràng đang nói: “Vệ Đông Chinh, tình cảm cô cháu của chúng ta, hết rồi! Quan hệ đối tác làm ăn của chúng ta, cũng xong rồi! Đừng trách cô từ nay về sau ra tay không chút lưu tình!”

Vệ Đông Chinh cảm nhận được ánh mắt hủy diệt của cô ruột mình, bất giác rùng mình. Anh ấy cười gượng gạo, không dám thốt lên một lời.

Vệ Đại Nha mỉm cười nhìn về phía Vệ Thiêm Hỉ, hỏi:

May

“Nhóc Hỉ, cô có một ý tưởng, cháu xem có được không?”

“Ý tưởng gì, cô cứ nói.” Vệ Thiêm Hỉ vừa nhai hạt dưa vừa trả lời.

Vệ Đại Nha lại nheo mắt, liếc Vệ Đông Chinh thêm một cái đầy sát khí. Dự cảm chẳng lành trong lòng Vệ Đông Chinh ngày càng rõ rệt.

“Nhóc Hỉ, cô thấy cái Tam Bạch Sương của cháu rất tốt. Cô muốn hỏi xem liệu có thể sản xuất hàng loạt không? Giống như loại thuốc bôi da Vạn Tử Thiên Hồng mà ta mua từ Dương Thành về ấy, mình cũng đóng vào hộp sắt nhỏ để bán. Loại đó không tốt bằng Tam Bạch Sương của cháu, giá lại đắt. Cô nghĩ nếu mình làm ra Tam Bạch Sương, chắc chắn sẽ kiếm được không ít tiền.”

Vệ Thiêm Hỉ lúc này đã chuyển sang nhai đậu phộng, đáp:

“Được thôi, cháu sẽ viết công thức cho cô. Cô tìm cách đăng ký bằng sáng chế, rồi lo chuyện xây dựng nhà máy sản xuất. Nhưng… cô à, cô phải suy nghĩ kỹ đấy, mở nhà máy sản xuất không phải chuyện đơn giản đâu. Bận rộn đến mức không còn hơi mà thở ấy chứ.”

Vệ Đại Nha chẳng hề bận tâm đến chuyện đó. Chị ấy nhếch mép, liếc nhìn Vệ Đông Chinh, nói với Vệ Thiêm Hỉ:

“Chẳng phải còn có anh Đông Chinh của cháu đây sao? Trời có sập cũng là nó gánh, chẳng đè được lên vai cô đâu. Mọi việc liên quan đến xây dựng và vận hành nhà máy sản xuất đều giao cho anh Đông Chinh của cháu lo liệu.”

“Cô và anh Đông Chinh của cháu đã phân công từ lâu rồi. Cô sẽ chịu trách nhiệm làm cho Trung tâm mua sắm Tân Thời Đại của mình phát triển lớn mạnh, cố gắng trong năm mới mở thêm vài cửa hàng nữa, thu về hết các mối làm ăn trong thủ đô. Năm sau sẽ tiếp tục mở rộng ra các khu vực lân cận, ví dụ như về nông thôn, hoặc tiến vào Tân Thị, Dung Thành, Sơn Thành… Những việc này đều do cô phụ trách.”

“Còn anh Đông Chinh của cháu muốn làm kinh doanh thực tiễn, nên đã chọn đảm nhận các dự án xây dựng nhà máy sản xuất. Ví dụ như nhà máy dệt chúng ta đang xây dựng, sang năm đầu xuân là có thể đi vào hoạt động, hiện tại hoàn toàn do nó chịu trách nhiệm. Chuyện sản xuất hàng loạt Tam Bạch Sương cũng giao cho nó làm. Cả loại Sinh Phát Thủy nữa, nhóc Hỉ, cháu có muốn sản xuất luôn không? Nếu cháu đồng ý, thì việc đó cũng để anh Đông Chinh của cháu lo.”

Trong mắt Vệ Đông Chinh, nụ cười trên mặt cô ruột anh ấy lúc này đã gần như là nụ cười của tử thần.

Vệ Đại Nha vén tóc ra sau, nhìn Vệ Đông Chinh bằng ánh mắt c.h.ế.t chóc:

“Đông Chinh, một năm tới đây chắc cháu sẽ thấy cực kỳ bận rộn nhỉ?”

Vệ Đông Chinh: “…” Rốt cuộc là vì sao anh ấy lại nghĩ không thông, tự đi chọc giận cô ruột?

Nhớ lại những thủ đoạn g.i.ế.c người không thấy m.á.u mà cô ruột từng dùng để xử lý đám người của "Trung tâm mua sắm Thời Đại" hay "Trung tâm mua sắm Thế Kỷ Mới", Vệ Đông Chinh chỉ muốn tự tát mình vài cái thật mạnh. Chắc là khi đó anh ấy bị lú rồi, mới dám thử thách giới hạn của nữ thương nhân tàn nhẫn này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.