Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 328: Chương 328




Khi nghe cô nói định xây dựng một viện nghiên cứu cao cấp dưới danh nghĩa cá nhân, hiệu trưởng rất hào phóng đề nghị nhường cho cô một mảnh đất vừa được phê duyệt, với điều kiện duy nhất là viện nghiên cứu phải kết hợp đào tạo liên kết "sản-xuất-nghiên-cứu" với đại học Thủy Mộc.

Mô hình này là một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Sau một chút suy nghĩ, Vệ Thiêm Hỉ đồng ý.

Hiệu trưởng còn khéo léo gợi ý: "Giáo sư Vệ, về khoản kinh phí xây dựng viện nghiên cứu, cô có cần trường ứng trước một khoản? Hoặc, viện nghiên cứu có thể trực thuộc đại học Thủy Mộc, tiền trường sẽ chi, cô làm viện trưởng, chắc chắn không ai phản đối."

Vệ Thiêm Hỉ nhẹ nhàng từ chối: "Không cần đâu. Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của ông, nhưng tiền để xây một hoặc hai tòa nhà, tôi không thiếu."

Hiệu trưởng cho rằng cô suy nghĩ quá đơn giản. Xây một tòa nhà không giống như dựng một căn nhà nhỏ, cần rất nhiều kinh phí cho cả xây dựng, trang trí và mua sắm thiết bị sau này. Tuy không nói thêm lời nào, ông ấy vẫn âm thầm ghi nhớ và dặn trợ lý làm ngân sách, gửi dự án lên Bộ Giáo dục để xin thêm kinh phí.

Nhưng hiệu trưởng không ngờ rằng Vệ Thiêm Hỉ thật sự giữ lời. Ngoài khu đất được trường cấp, mọi chi phí xây dựng khác cô không hề yêu cầu một đồng nào từ đại học Thủy Mộc.

...

Hiệu trưởng cũng yêu cầu cô tổ chức một buổi diễn thuyết tại hội trường lớn của trường, chia sẻ hành trình học tập, nghiên cứu, cũng như triết lý làm khoa học của mình. Vệ Thiêm Hỉ đồng ý ngay.

Thời gian diễn thuyết được ấn định vào một tuần sau tại hội trường lớn nhất của trường.

Sau khi biết hội trường có thiết bị trình chiếu, Vệ Thiêm Hỉ tự tay thiết kế các slide. Theo phong cách hiện đại, cô đưa vào tất cả những điều muốn chia sẻ với thế hệ trẻ.

May

Việc chuẩn bị slide tiêu tốn gần hết thời gian của cô. Khi mọi thứ hoàn tất, buổi diễn thuyết cũng đến.

Là một biểu tượng truyền cảm hứng trong giới học thuật, buổi diễn thuyết của Vệ Thiêm Hỉ thu hút rất nhiều người. Chỉ một giờ trước khi bắt đầu, hội trường đã chật kín người. Trừ hàng ghế đầu dành cho lãnh đạo trường, mọi chỗ ngồi đều chật cứng. Ngay cả lối đi và hành lang cũng đầy người ngồi ghế nhựa.

Hội trường này là nơi Đại học Thủy Mộc tổ chức các cuộc họp quan trọng trong nội bộ trường. Với không gian bậc thang hai tầng, nơi đây có thể chứa được toàn bộ đội ngũ giảng viên và nhân viên nhà trường. Vậy mà hôm nay, chỗ ngồi không còn đủ, có thể thấy lượng người từ các trường khác đổ về để tham dự buổi chia sẻ báo cáo này đông đến mức nào.

Thời gian dần trôi đến giờ bắt đầu, Vệ Thiêm Hỉ đứng trước thiết bị chiếu slide, cẩn thận đặt tấm slide đầu tiên mà cô tự tay vẽ lên. Lập tức, trên màn hình trắng hiện lên một hình ảnh.

Trên màn hình, một dòng chữ lớn nổi bật: “Tôi có một giấc mơ.”

Phía sau dòng chữ ấy là hình ảnh một con đường núi uốn lượn dẫn vào những đám mây mờ ảo. Trên con đường ấy, một cô gái cột tóc đuôi ngựa đeo chiếc ba lô vá chằng chịt đang bước đi.

Nilsen đảm nhận nhiệm vụ thay slide. Vệ Thiêm Hỉ tiến ra giữa sân khấu, khẽ ho một tiếng rồi dùng tay gõ nhẹ vào micro. Sau khi nghe tiếng vọng rõ ràng, cô bắt đầu bài diễn thuyết của mình.

“Xin chào mọi người, tôi là Vệ Thiêm Hỉ. Theo lời mời của hiệu trưởng Nhâm, hôm nay tôi có mặt tại hội trường lớn này để chia sẻ một vài suy nghĩ và kinh nghiệm của mình trong khoảng hai đến ba tiếng.”

Cô chậm rãi trình bày những điều đã chuẩn bị từ trước.

“Tôi sinh ra tại một ngôi làng nhỏ vùng núi. Quê tôi là một nơi nhỏ bé nhưng khá nổi tiếng. Có lẽ một số người ở đây đã từng nghe qua câu chuyện nhà máy phân đạm từng được Học viện Truyền thông Thủ đô đưa tin, nhà máy đó chỉ cách nhà tôi chưa đầy năm cây số. Trong mùi hăng hắc của khí amoniac từ nhà máy, tôi đã lớn lên. Sau này, tôi chuyển đến Dung Thành, rồi thi đỗ đại học, đến Thủ đô, và sau đó sang Thụy Điển. Trong hai năm học tập ở Thụy Điển, tôi đã đi khắp gần nửa châu Âu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.