Bà cụ Vệ nghe vậy, nghĩ mãi vẫn thấy tức, bà cụ nói với Vệ Thiêm Hỉ:
"Những người tổ chức hội thảo đó từng nói rằng họ đã bán loại thuốc này ở nhiều nơi, chắc chắn đã có rất nhiều người bị lừa. Biết đâu đã có người bỏ tiền ra mua thuốc này rồi! Nhóc Hỉ, cháu nói xem những người đó phải làm thế nào bây giờ? Cô hai của cháu nói trong thuốc này có chất gây nghiện, cháu có cách nào giúp họ giải độc không?"
"Giải độc? Hay là bảo họ uống thử thuốc giải độc ngưu hoàng?" Vệ Thiêm Hỉ đùa một câu, nhưng thấy bà cụ Vệ tức đến đỏ cả mắt, cô liền nói nghiêm túc:
"Nếu chỉ uống một hai lần thì sau một thời gian cơ thể sẽ tự đào thải những thành phần có hại. Nhưng nếu uống nhiều hoặc đã nghiện, thì phải dùng thuốc hỗ trợ. Không cần loại thuốc nào khác, trà thuốc thanh tạng của bà là đủ rồi. Người bình thường uống một hai tháng là khỏi, còn nếu bị nghiện thì uống nửa năm đến tám tháng cũng chắc chắn kiểm soát được."
May
"Bà ơi, cái nghiêm trọng thực sự không phải là chất độc, mà là những người vốn đã mang bệnh, nhưng vì uống loại thuốc giảm đau này mà bệnh tình bị che giấu. Bệnh nhẹ kéo thành bệnh nặng, bệnh nặng thành nan y. Những người đó dù có uống trà thanh tạng của bà cũng không cứu được mạng đâu."
"Cái còn nghiêm trọng hơn là bà cũng bị mất mặt theo! Cháu không hiểu nổi, rốt cuộc bà nghĩ gì mà để cho họ lợi dụng tên tuổi của mình như thế. Bà không nhìn ra sao? Cái thuốc vớ vẩn đó đã mượn danh bà để lừa thiên hạ rồi, bà còn vui vẻ đi quảng bá cho chúng nữa!"
Sợ bà cụ Vệ không hiểu rõ sự nghiêm trọng, Vệ Thiêm Hỉ giải thích rành mạch:
"Trước đây chúng ta hợp tác với xưởng thuốc Xuyên Trung, ngay lập tức họ lập ra một xưởng thuốc tên là Xuyên Thân. Chữ "Thân" chỉ hơn chữ "Trung" một nét ngang, người thường không nhận ra. Xưởng thuốc Xuyên Trung sản xuất trà thuốc thanh tạng của bà, còn bọn chúng thì tạo ra thứ gọi là ‘Bách Bệnh Tiêu mẹ Vệ’. Chúng còn tìm người có nét giống bà bảy tám phần để chụp ảnh, dán lên bao bì. Nhiều người không biết chữ, nhìn thoáng qua tưởng đó là thuốc của bà. Khi phát hiện ra thuốc không hiệu quả mà còn nguy hiểm, chẳng phải họ sẽ đổ tội cho bà sao? Bà dạo này không hắt xì hơi liên tục à? Là họ chửi bà đấy!"
Bà cụ Vệ tức giận, đập tay xuống bàn trà, suýt làm đổ chén trà thanh tạng Vệ Thiêm Hỉ vừa pha. Bà cụ gầm lên:
"Được lắm! Bọn khốn đó chờ tôi đây! Ngày mai tôi phải vạch trần trò lừa của chúng, không thì bọn chúng lại tưởng bà cụ Vệ dễ bị bắt nạt!"
Nói là làm, sáng hôm sau, bà cụ Vệ dậy sớm, đến trường Điện ảnh Hí kịch Thủ đô dạy xong buổi học rồi không về nhà. Bà cụ gọi Vệ Quang Minh và Đào Tình Tình – hai người cháu dâu cháu nội, cùng đến thẳng nơi hội thảo đang diễn ra.
Lúc đó, cảnh sát đã có mặt, những kẻ tổ chức hội thảo đều bị khống chế. Tuy nhiên, đám đông vẫn bao vây cảnh sát, bênh vực bọn lừa đảo và lớn tiếng yêu cầu thả những "người tốt bụng phát thuốc miễn phí".
Bà cụ Vệ đưa túi vải cho Đào Tình Tình giữ, rồi tự tay vạch đám đông mà bước vào, sát khí ngùn ngụt.
Ở khu vực này, uy tín của bà cụ Vệ rất cao. Đám đông nhìn thấy bà cụ, liền ào đến kể lể rằng cảnh sát thật bất công, không cho người ta làm việc tốt. Họ còn năn nỉ bà cụ làm chủ giúp họ.
Nếu như trước đây bà cụ Vệ chưa biết rõ thuốc của bọn chúng có vấn đề, có lẽ bà cụ đã bị những lời này thuyết phục. Nhưng giờ bà cụ đã biết rõ, nhìn đám người già cả với ánh mắt đầy thương xót, bà cụ nghiêm giọng:
"Chị em à, các bà thử nghĩ xem, có bao giờ bỗng dưng trời rơi bánh xuống không? Có bữa cơm nào miễn phí không? Không hề có! Các chú cảnh sát đều là người tốt, họ không hại chúng ta đâu. Đừng ngăn họ làm việc nữa, để họ bắt hết lũ lừa đảo này, ai đáng bị nhốt thì nhốt, ai đáng b.ắ.n thì bắn! Chúng ta không thể để bị lừa nữa, bọn này đều là lũ độc ác cả!"