Đám đông bỗng xôn xao.
Có người thắc mắc:
"Chị Vệ, sao chị lại thay đổi lập trường vậy? Hôm qua chị còn bảo tôi là bọn họ đều là người tốt, tích phúc cả đời. Giờ chị lại bảo họ là lừa đảo. Họ có lừa gì đâu, phát thuốc miễn phí cho chúng ta mà. Sao chị lại ác thế, còn đòi họ đi tù, bị b.ắ.n nữa?"
Bà cụ Vệ hơi khựng lại, nhưng vẫn giữ sắc mặt nghiêm nghị, nói:
"Chúng tôi khác. Tôi đã nghi ngờ từ lâu, nhưng trước đó cố tình nói vậy để đánh lạc hướng bọn chúng. Thuốc tôi nhận, một viên cũng không dùng, mà đem hết cho cháu gái mang đến viện hóa nghiệm. Các bà biết thuốc này có gì không? Toàn là chất giảm đau và chất gây nghiện! Tôi vừa có kết quả hôm qua, hôm nay đã đến đây báo các bà rồi!"
"Những ai chưa uống thì lập tức vứt hết thuốc đi. Ai uống rồi thì mau đến bệnh viện kiểm tra, đau bụng thì kiểm tra bụng, đau xương thì khám xương. Đừng để bệnh tình kéo dài. Uống thuốc này chỉ tạm thời hết đau, nhưng không chữa được bệnh, kéo dài là c.h.ế.t đấy!"
Lời lẽ dứt khoát, rõ ràng của bà cụ Vệ khiến đám đông bắt đầu tin. Vừa có uy tín, vừa là người hiểu biết, bà cụ nhanh chóng xoay chuyển tình thế.
Dù vậy, vẫn có người không tin, hỏi:
"Nếu chị nghi ngờ từ lâu, sao không nói sớm? Chúng tôi uống thuốc cả tuần rồi, giờ chị mới nói, không phải cố ý để chúng tôi tức c.h.ế.t sao?"
Bà cụ Vệ tức đến mức ngửa người ra sau, giọng gay gắt:
"Vậy hóa ra tôi nhắc nhở bà là sai à? Lỡ mà thuốc này không sao, bà có định trách tôi chuyện làm bà sợ hãi, khiến bà bỏ lỡ cơ hội ăn mấy viên thuốc này để thành tiên không? Người ta đưa gì cũng ăn, sống bao năm trời rồi mà không học được chút gì hả? Chó còn sống khôn hơn bà đấy! Lỡ mà ngày nào đó tôi cầm một nắm thuốc chuột, bảo bà uống vào sẽ lập tức phi thăng, bà cũng uống luôn chắc? Đầu óc không có, còn đổ lỗi cho người ta không nhắc nhở! Tôi là mẹ bà chứ không phải nợ bà đâu!"
Mấy năm nay bà cụ Vệ không hay nói lời nặng nề với ai, nhưng một khi đã mở lời thì kỹ năng vẫn sắc bén như xưa. Mỗi câu bà cụ nói ra như một nhát dao, đủ khiến người ta nghẹn đến không thốt nên lời, không ai dám ho he thêm câu nào.
Ở bên ngoài đám đông, Vệ Quang Minh và Đào Tình Tình đứng nhìn bà cụ Vệ một mình "đấu khẩu" với cả đám người. Đào Tình Tình có chút lo lắng, nói với Vệ Quang Minh:
May
"Quang Minh, anh mau kéo bà nội ra đi, lỡ chọc giận người ta quá, họ nổi điên lên thì làm sao?"
Vệ Quang Minh lại chẳng mảy may bận tâm, nhớ lại những ký ức thời thơ ấu, anh ấy cười bảo Đào Tình Tình:
"Em cứ yên tâm, mấy người này chẳng làm khó nổi bà nội đâu. Nếu mà động tay động chân thật, bà nội chỉ cần dùng một tay cũng đủ xử gọn cả đám."
"Chẳng phải anh kể với em rồi sao? Lúc anh còn nhỏ, cả làng đều sợ bà nội. Nhà nào có trẻ con quấy khóc, chỉ cần người lớn dọa: "Không nghe lời thì đưa sang nhà bà cụ Vệ", là chúng lập tức im re."
"Em không biết đâu, bà nội chính là bóng ma tâm lý của tất cả bọn trẻ trong làng khi đó. Thậm chí mấy đời trước, cô dì chú bác nhà anh đều lớn lên trong nỗi sợ danh tiếng của bà nội. Có lần, bà cách xa mấy nghìn dặm, nghe nói trong làng có người nói xấu mình, bà gọi điện về rồi mắng một trận. Chỉ qua điện thoại mà cả làng xanh mặt, nghe đâu có mấy đứa nhỏ sợ quá tè cả ra quần!"
Đào Tình Tình ngơ ngác:
"Thật sao? Nhưng em thấy bà nội chẳng giống vậy chút nào. Bà lúc nào cũng tươi cười, chưa từng lớn tiếng với ai cả. Dù có lúc sắc mặt nghiêm lại thì bà vẫn rất biết điều, chẳng bao giờ nặng lời với em!"
"Với em thì khác, em là học trò cưng của bà nội, ‘Đào quốc tế ’ cơ mà! Cái kỹ năng hát hò em học từ bà đã giúp em đoạt cả giải Grammy, chẳng phải em làm rạng danh bà nội sao? Đương nhiên bà không mắng em. Nhưng em còn nhớ chuyện hồi trước không, có cậu học trò tên Ngưu Ngọc Bân dám nắm tay người yêu ngay trong giờ học của bà nội, kết quả bị mắng một trận. Đến tận lúc tốt nghiệp rồi ở lại làm giảng viên, cậu ta vẫn né mặt bà nội mỗi khi gặp!"