Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 367: Chương 367




Nhìn vẻ mặt hào hứng của bà cụ Vệ, Vệ Thiêm Hỉ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô khẽ nói với bà cụ:

"Bà, ăn uống phải có điều độ, mà thuốc men thì càng không thể tùy tiện. Thân thể bà khỏe mạnh thế này, sao phải dùng đến thuốc giảm đau chứ?"

Bà cụ Vệ nghe thế chỉ cười, nhưng chưa kịp trả lời thì Vệ Thiêm Hỉ đã tiếp tục:

"Cháu sắp phải đến đảo Thủy Hoàng một chuyến, có lẽ sẽ ở đó đến qua Tết mới về. Lúc ấy, cháu sẽ điều chế cho bà một ít trà thuốc để dưỡng ngũ tạng. Người lớn tuổi rồi thường hay thiếu khí huyết, uống trà này vào sẽ thấy khỏe mạnh hơn, mỗi năm một tốt lên. Bà tin cháu thì được rồi, đừng tin vào mấy phương thuốc linh tinh, càng không được thử những bài thuốc không rõ thật giả."

"Còn nếu bị cảm hay đau đầu, thì bảo anh cháu với chị dâu đưa bà đi bệnh viện khám, đừng cố chịu. Thời tiết này ngày càng lạnh, cháu đoán sắp có tuyết. Bà đi đường đến trường phải cẩn thận, kẻo ngã. Nhớ mặc ấm vào, dạy xong thì về ngay, đừng la cà bên ngoài. Quan trọng nhất là thay cháu trông chừng hai anh em Đông Qua và Tây Qua, chuyện này là thiết yếu nhất."

"Bà mà thấy buồn chán thì rủ mấy người ra sân nhảy múa, vận động chút cũng tốt. Nếu tuyết rơi, bà gọi anh cháu về dọn dẹp, chứ tự mình đừng làm. Được không?"

May

Nghe Vệ Thiêm Hỉ vừa nói vừa căn dặn đủ thứ, bà cụ Vệ cảm thấy ấm lòng, không khỏi bật cười:

"Ha! Cái con bé này sao nói lắm thế? Giống hệt bà cụ non, lắm lời y như trẻ con ba tuổi! Cháu yên tâm đi công tác, khi đất nước cần, nhà ta không thể chần chừ. Nhưng cháu cũng phải nghe đây, đảo Thủy Hoàng gần biển, khí hậu ẩm ướt, cháu nhớ mặc ấm. Có thể ở trong nhà sưởi thì đừng ra ngoài lang thang. Bà biết cháu là nhà khoa học lớn, chuyện gì cũng cần tự mình lo, nhưng trong mắt bà, cháu mãi là một đứa trẻ. Phải biết tự chăm sóc bản thân, nghe chưa?"

Vệ Thiêm Hỉ vừa định nói "bhà yên tâm", thì bà cụ đã nhanh nhảu tiếp lời:

"Nghe nói mấy người lớn lên ở ven biển thường rất đẹp. Lần này đến đảo Thủy Hoàng, cháu đừng chỉ chăm chăm làm việc. Nếu thấy ai hợp mắt thì cứ thử trò chuyện. Cháu cũng hơn hai mươi rồi, không thể cứ trì hoãn mãi."

"Cháu nghĩ nhà mình không có đàn ông thì ổn sao? Việc gì cũng phải tự thân làm hết. Thay cái bóng đèn cháu làm được, nhưng thông ống nước thì sao? Xách một thùng nước nặng thế, cháu định tự mình gánh cả đời à? Đến Tết, quét dọn nhà cửa, dán câu đối xuân, cháu cũng tự làm hết chắc? Cháu lo cho bà, không để bà quét tuyết, nhưng sau này cháu cũng sẽ già như bà, đến lúc đó thì làm thế nào?"

"Bà biết cháu là người có chính kiến, dù bà nói mòn cả miệng, cháu không muốn nghe vẫn sẽ không nghe. Nhưng bà phải nói thêm vài câu, nếu không có ai ở bên san sẻ, thì đến lúc bà nhắm mắt xuôi tay, bà cũng không an lòng. Làm người phụ nữ mạnh mẽ thì tốt, nhưng bên trong lẫn bên ngoài đều gánh vác một mình thì quá mệt mỏi rồi."

Bà cụ Vệ nắm lấy tay Vệ Thiêm Hỉ, giọng nói tha thiết:

"Nhóc Hỉ à, nghe lời bà, nếu gặp được người hợp ý, hãy cho người ta một cơ hội, được không? Trong lòng không chỉ nên có công việc, mà còn phải để ý đến những việc nhỏ nhặt như cơm áo gạo tiền. Nếu không, một mình cháu về nhà, chẳng lẽ không thấy trống trải sao?"

"Chữ "nhân" ấy, một nét xiên, một nét chống đỡ, chính là hai người dìu nhau mà đi. Bà nhìn thấy các con đều có tương lai, lòng bà mừng lắm. Nhưng các cháu cứ mãi không lập gia đình, bà lại càng lo lắng."

Bà cụ Vệ vừa nói xong, Vệ Thiêm Hỉ có chút d.a.o động. Cô đã hơn hai mươi tuổi, tuy chưa hẳn đến tuổi kết hôn, nhưng cũng không còn xa.

"Bà nội, cháu thấy bây giờ bàn chuyện cưới xin vẫn hơi sớm. Nhưng bà cứ yên tâm, đến khi cháu đủ tuổi, nhất định cháu sẽ không dây dưa mà không lấy chồng đâu. Cho cháu thêm hai năm nữa để toàn tâm toàn ý làm nghiên cứu khoa học, cũng là để tìm một người thật sự phù hợp. Như bà đã nói, hôn nhân là chuyện hai người chung sống cả đời, không thể để đến mức nhìn nhau là chán ghét. Tốt nhất là hai bên phải thích nhau, thấu hiểu và bao dung lẫn nhau. Cháu không muốn miễn cưỡng bản thân, cũng sẽ không làm vậy. Bà nội, đến năm cháu hai mươi lăm tuổi, cháu nhất định đưa cháu rể về gặp bà. Bà thấy thế được không."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.