Vệ Thiêm Hỉ nhắm mắt suy nghĩ một lúc, từ kho tàng y thuật truyền thừa, cô lật được một bài thuốc phù hợp với tình trạng của mình – cơ thể suy nhược, khí huyết ứ trệ do bệnh lâu ngày nằm liệt giường. Cô liền nói với bà cụ Vệ:
“Bà nội, bà lấy giấy bút đi, cháu kê cho bà một bài thuốc. Bà về nấu thuốc mang tới đây, cháu uống một tuần là khỏe lại thôi. Cháu không bị gì nghiêm trọng đâu, chỉ là trước đây làm việc quá sức, cơ thể mệt mỏi, đầu óc cũng uể oải. Ngủ một giấc dài thế này cuối cùng cũng gột rửa được sự mệt mỏi trong đầu.”
Bà cụ Vệ không mang theo giấy bút. Đúng lúc đó, một y tá đẩy xe vội vã chạy vào phòng, bà cụ liền nhờ cô y tá xin giấy và bút, sau đó quay sang Thiêm Hỉ:
“Nhóc Hỉ, cháu nói đi, cần những vị thuốc gì, bà ghi lại.”
Thiêm Hỉ lần lượt đọc tên các vị thuốc cùng liều lượng, sau đó dặn dò:
“Bà nội, mấy vị thuốc này tính chất ôn hòa, bà đừng đun bằng lửa lớn, mà phải để lửa nhỏ hầm trong một giờ. Nếu thấy thuốc cạn, nhớ châm thêm nước, không được để cháy.”
Bà cụ cầm đơn thuốc định ra ngoài mua thuốc thì bị cô y tá ngăn lại. Vẻ mặt cảnh giác, cô ấy hỏi:
“Bác à, bệnh nhân đang trong giai đoạn hồi phục, không thể tùy tiện dùng thuốc được!”
“Cô nói sao? Bệnh viện này chữa được bệnh gì chứ? Cháu gái tôi nằm đây nửa tháng, bệnh thế nào không khám ra, thuốc gì cũng không dám kê, chỉ biết truyền amino axit với đường glucose! À, mà này, bệnh viện có khoa Đông y đúng không? Cô cầm đơn thuốc này đi lấy thuốc. Nhớ kỹ lời cháu tôi vừa nói: lửa nhỏ hầm trong một giờ, không để cháy. Mau đi!”
Cô y tá bị bà cụ Vệ mắng một trận, không dám cãi. Nghe nói bà cụ chính là nhân vật truyền kỳ, cô ấy đành cầm đơn thuốc đi tìm bác sĩ Đông y để kiểm tra. Sau khi xác nhận đơn thuốc vô hại, cô y tá mới mang các vị thuốc đến phòng bào chế để sắc.
Trong lúc chờ thuốc được sắc, tin Vệ Thiêm Hỉ tỉnh lại như có cánh, nhanh chóng lan truyền khắp các khoa trong bệnh viện quân khu thủ đô. Từng tốp bác sĩ, y tá mang giỏ trái cây đến thăm hỏi.
Chưa đầy một giờ sau, phòng bệnh đơn của Thiêm Hỉ đã thành chợ trái cây. Bà cụ Vệ cầm một quả quýt xanh hỏi:
“Nhóc Hỉ, con ăn quýt không? Để bà bóc cho cháu.”
Thiêm Hỉ cười khổ:
“Bà nội, cháu nằm lâu không ăn uống gì, dạ dày trống rỗng, giờ ăn thứ lạnh như quýt sao được? Bà tìm giúp cháu ít mật ong và sơn tra nấu một bát canh. Cháu uống xong, đợi tầm một tiếng khi thấy đói, lúc ấy mới có thể ăn chút ít. Nhưng cũng không ăn nhiều, phải để dạ dày phục hồi từ từ.”
“Ừ, đúng rồi, bà quên mất! Nếu cháu không nói, bà còn định bảo mẹ cháu nấu canh sườn cho cháu uống. Thứ ấy bổ dưỡng nhất, nhưng giờ cháu không uống được, vậy để hai ngày nữa. Đợi sức khỏe cháu khá hơn thì uống.”
Bà cụ Vệ lập tức sai Vệ Đông Chinh gọi điện về nhà, bảo Diêu Thúy Phân và Vệ Tứ Trụ đến bệnh viện. Sau đó, bà cụ lại nhờ Đông Chinh đi mua mật ong và sơn tra, còn mình ở lại trông nom Thiêm Hỉ.
May
Cháu gái ngoan cuối cùng đã tỉnh, tinh thần bà cụ phấn chấn hẳn, như món đồ sứ phủ bụi lâu ngày nay được lau sáng bóng.
...
Nhật báo Bách Tính một lần nữa đưa tin Vệ Thiêm Hỉ tỉnh lại. Người dân cả nước vui mừng, nụ cười trên môi chân thành, tiếng trống vang rền rã. Nhưng các thí sinh tỉnh Giang Nam thì không cười nổi.
Mới cuối tháng Giêng thôi!
Còn gần ba tháng nữa mới đến kỳ thi đại học! Sao giáo sư Vệ lại tỉnh sớm thế chứ?
Nhiều học sinh lớp 12 ở Giang Nam bị tra tấn tinh thần bởi chín cuốn tài liệu ôn thi do Thiêm Hỉ biên soạn, đau khổ đến mức cắn bút viết thư gửi Sở Giáo dục. Trong thư, họ khẩn thiết đề nghị:
“Giáo sư Vệ vừa khỏi bệnh, nên tĩnh dưỡng ít nhất sáu tháng. Công việc ra đề thi đại học môn Toán rất hao tổn trí lực. Kính mong Sở Giáo dục thông cảm, thay đổi người ra đề để giáo sư Vệ phục hồi sức khỏe, sau đó hẵng tham gia biên soạn đề thi.”
Lãnh đạo Sở Giáo dục Giang Nam nhận được thư, cảm thấy lúng túng, liền mang quà đến tận thủ đô. Nhưng khi tới nơi, ông ấy thấy Thiêm Hỉ đã uống thuốc Đông y tự sắc được bốn, năm ngày, sức khỏe hồi phục đáng kể, chỉ là hơi thiếu sức sống. Tuy nhiên, cô đã có thể tự đi lại, thậm chí còn khoác áo choàng dạo một vòng trong vườn hoa bệnh viện sau cơn tuyết rơi.