Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 492: Chương 492




“Hiện tại đã giải được chưa đến 20 vấn đề. Về các giả thuyết liên quan đến hàm thực, tôi nhớ là có 7 giả thuyết, nhưng tiếc rằng tôi chưa bắt tay vào giải quyết chúng. Cậu cứ thoải mái báo cáo.”

Câu trả lời này khiến Abel hơi khó chịu. Từ trước đến nay luôn cố gắng giữ hình tượng thục nữ, nhưng lần này Abel không kìm được mà buột miệng thốt lên một câu: “Chết tiệt!”

May

Vệ Thiêm Hỉ nhướng mày, hỏi lại: “Cậu đang nghiên cứu giả thuyết nào? Đã đạt được tiến triển gì?”

Abel lật mắt nhìn trời, rồi lấy từ trong túi xách ra một bản thảo, đưa cho Vệ Thiêm Hỉ với giọng khoe khoang: “Xem đi, cậu nghĩ sao về tư duy chứng minh của tôi? Có phải rất xuất sắc, vượt thời đại và tuyệt vời không?”

“Vệ Thiêm Hỉ, tôi rất ngưỡng mộ tài năng của cậu trong lĩnh vực toán học, nhưng tôi dám chắc rằng để hiểu được quá trình suy luận này của tôi, cậu sẽ không dễ dàng gì. Nếu có thời gian, tôi khuyên cậu nên đến nghe báo cáo của tôi. Đảm bảo cậu sẽ bị thuyết phục. Không phóng đại đâu, tôi đã chứng minh được 80% giả thuyết của cậu rồi. Chỉ cần thêm một năm nữa, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành.”

Vệ Thiêm Hỉ không trả lời, cúi đầu xem bản thảo. Cô đổi bút mực sang bút chì đã gọt sẵn, bắt đầu phê bình bản thảo của Abel chẳng khác gì đang sửa bài tập cho sinh viên Đại học Thủy Mộc.

Abel quả thực có thiên phú toán học, nếu không cũng chẳng thể kết bạn với Vệ Thiêm Hỉ. Nói cách khác, trong nhóm bạn của một “thần học”, thấp nhất cũng là “cao thủ học thuật”.

Nhưng Abel lại hơi cẩu thả.

Mới đọc được bảy, tám dòng, Vệ Thiêm Hỉ đã phát hiện một lỗ hổng rõ ràng trong logic – một sai sót c.h.ế.t người. Cô đánh dấu bước sai đó bằng hai dấu gạch chéo và một dấu hỏi, sau đó tiếp tục đọc. Xem xong trang đầu, cô rút tờ giấy đó ra khỏi tập tài liệu, đưa lại cho Abel, khẽ nói: “Cậu phạm sai lầm nghiêm trọng đến mức tôi cũng phải kinh ngạc. Abel, nếu tôi nhớ không nhầm, bốn năm trước, tại Đại học Liên bang Berlin, tôi đã nhắc cậu vấn đề này. Tiếc là cậu chẳng chịu nhớ.”

Abel ngó qua, rồi lập tức đỏ bừng mặt.

Chết tiệt! Đúng là có lỗi!

Tại sao cô ấy kiểm tra bao nhiêu lần mà không nhận ra?

Abel liếc trộm Vệ Thiêm Hỉ, thấy cô tiếp tục khoanh tròn và đánh dấu thêm trên bản thảo, Abel bỗng ngồi bệt xuống ghế, lẩm bẩm chỉ đủ hai người nghe thấy: “Giờ tôi phải làm sao đây? Báo cáo của tôi nằm thứ tư trong chuyên mục hàm thực, thời gian đã được công bố. Nếu sai sót này lộ ra, tôi nhất định sẽ bị bẽ mặt thảm hại.”

Vệ Thiêm Hỉ nhìn Abel đang tuyệt vọng, nửa đùa nửa thật gợi ý: “Nếu cậu thật sự muốn nâng cao năng lực toán học, tôi khuyên cậu đến Đại học Thủy Mộc của Hoa Hạ, làm lại tiến sĩ dưới sự hướng dẫn của tôi. Tôi có thể giúp cậu sửa chữa những sai lầm này. Abel, nói thật nhé, cậu không thiếu năng khiếu hay sự nỗ lực, điều cậu thiếu là tư duy nghiên cứu nghiêm ngặt.”

Vừa nói, Vệ Thiêm Hỉ đã xem xong toàn bộ bản thảo của Abel. Tuy có những điểm sáng giá, nhưng các lỗ hổng logic cũng không thể xem nhẹ.

Vệ Thiêm Hỉ đưa lại bản thảo cho Abel, nói:

“Cách tư duy của cậu chịu ảnh hưởng từ bài báo mà ông già cổ quái người Mỹ kia công bố năm 1964. Nếu chỉ là một hai ý tưởng giống nhau thì tôi đã không nói gì. Nhưng trong bài viết của cậu, tôi thấy rõ bóng dáng của ông ta. Cách ông ấy hiểu về hàm thực sự độc đáo, nhưng lại có những chỗ đi quá xa. Nếu dùng lập luận thuận, có thể ông ta nghe rất hợp lý, nhưng khi đảo ngược, các quan điểm ấy hoàn toàn không đứng vững.”

“Tôi từng đọc nhiều tài liệu ông ta công bố khi còn học ở Đại học Lund. Phải nói thật, ông ta là một kẻ điên trong toán học. Một nửa quan điểm đưa ra chỉ là nói nhảm, và có lẽ đó cũng chính là lý do Đại học Columbia sa thải ông ta. Nghiên cứu khoa học vốn dĩ là một dạng duy tâm cấp cao. Một học giả giỏi phải tự tin vào những gì mình nghiên cứu, nhưng lý luận khoa học thì nhất định phải đặt nền tảng trên chủ nghĩa duy vật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.