Buổi báo cáo kéo dài thêm một tiếng rưỡi. Lý do là khi trình bày về phân tích hàm, Vệ Thiêm Hỉ bất ngờ nảy ra một ý tưởng trong đầu. Cô lập tức viết ý tưởng đó lên bảng trắng và sau khi hoàn thành các nội dung theo kế hoạch, cô nhanh chóng dùng công thức vừa suy luận ra để giải quyết vấn đề này.
Ý tưởng đó chính là giả thuyết thứ 101, độ khó không thua kém gì một trăm giả thuyết trước.
Màn trình diễn bất ngờ này khiến các chuyên gia và học giả tham dự hội nghị không khỏi sững sờ hết lần này đến lần khác. Đến khi kết thúc hội nghị và bước vào buổi tiệc buffet, bầu không khí trong căn phòng vẫn im lặng đến kỳ lạ. Ngoài tiếng leng keng của d.a.o nĩa và đĩa chạm vào nhau, chỉ còn âm thanh sột soạt của những trang giấy được lật qua.
Mô hình toán học mà Vệ Thiêm Hỉ đưa ra thực sự quá ấn tượng. Không ít nhà toán học đã thử áp dụng các vấn đề cô nêu ra vào nghiên cứu của họ và phát hiện những câu hỏi tưởng chừng bế tắc trước kia nay lại sáng tỏ bất ngờ.
Cũng có không ít nhà toán học dựa vào ghi chép trong hội trường để bắt tay chứng minh những giả thuyết mà họ theo đuổi suốt nhiều năm.
Trong một trăm giả thuyết, ba mươi bảy đã được giải quyết. Còn lại sáu mươi ba giả thuyết, không biết Vệ Thiêm Hỉ có tiếp tục chứng minh không. Nhưng các nhà toán học đều hiểu rằng, chỉ cần họ chứng minh được một phần trong sáu mươi ba giả thuyết này, đó đã là một thành tựu đủ để họ tự hào cả đời. Thành tựu ấy thậm chí có thể khép lại sự nghiệp nghiên cứu của họ một cách viên mãn.
Lối tư duy mới được mở ra trước mắt khiến các nhà toán học cảm thấy như vừa khám phá được kho báu. Đến mức họ chẳng còn muốn tham dự lễ bế mạc ngày hôm sau, mà chỉ tập trung toàn bộ tâm trí vào các nghiên cứu.
Chủ tịch Hiệp hội Toán học Quốc tế, giáo sư Michel, lần đầu tiên chứng kiến lễ bế mạc mà có đến hai phần ba số ghế bỏ trống. Ông ấy bất đắc dĩ nói với Tổng biên tập tạp chí Mathematics Annals:
"Xem ra tối nay chúng ta tiết kiệm được không ít rượu sâm panh."
Tổng biên tập nhún vai đáp:
"Chưa chắc đâu. Nếu giáo sư Vệ tham dự tiệc tối bế mạc, tôi tin chắc sẽ có nhiều người xuất hiện hơn."
"Nhưng giáo sư Vệ đã rời đi để ra sân bay rồi…" Michel nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp: "Khoảng một tiếng nữa, cô ấy sẽ lên máy bay trở về Trung Quốc. Anh nghĩ tôi có nên mua sâm panh nữa không? Hay đổi sang mua Coca-Cola?"
Tổng biên tập tạp chí Mathematics Annals nảy ra một ý tưởng, liền hỏi Michel:
"Tôi nhớ rằng các bảng trắng mà giáo sư Vệ viết lên vẫn chưa bị xóa, đúng không? Các ông còn định sử dụng chúng không? Nếu không, tôi có thể trả tiền để mua lại. Những bảng trắng ấy nên được đưa vào thư viện Flint của Đại học Princeton để thế hệ sau chiêm ngưỡng."
Michel ngẩn ra một lúc, sau đó nhìn Tổng biên tập với ánh mắt kỳ lạ, rồi nói:
"Lúc đầu tôi không có ý định ấy. Nhưng nghe anh nói vậy, tôi chợt nghĩ rằng bảo tàng Berlin cũng rất phù hợp để trưng bày những bảng trắng này. Cảm ơn anh đã nhắc tôi."
Tổng biên tập đứng hình. Đây có phải tự bê đá đập chân mình không? Có lẽ không, nhưng đúng là vừa đưa sói vào cửa và bị cướp mất báu vật.
Sau khi trở về Trung Quốc, Vệ Thiêm Hỉ lập tức bắt tay viết bài luận cho ba mươi bảy giả thuyết mà cô đã chứng minh. Tất cả đều được gửi đến tạp chí Mathematics Annals. Đúng lúc đó, kết quả kỳ thi đại học được công bố, Vệ Thiêm Hỉ liền quan tâm đến Đông Qua và Tây Qua cùng hai người anh em họ.
May
Trận đấu giữa Vệ Đại Nha và hai anh em Vệ Đông Qua, Vệ Tây Qua vẫn chưa đến hồi kết.
Vệ Đại Nha muốn hai người con học chuyên ngành Tài chính - Thương mại để kế thừa gia sản, nhưng Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua lại chẳng có chút hứng thú nào với việc kinh doanh. Khi điền nguyện vọng, Vệ Đông Qua lén đăng ký vào ngành Văn học của Đại học Kinh Hoa, còn Vệ Tây Qua lại chọn Học viện Mỹ thuật Trung ương.