Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 509: Chương 509




Mã Lệ kéo ghế, ngồi xuống như một bà hoàng. Vừa mới đây còn hung dữ, chớp mắt đã nở nụ cười, nhìn ra ngoài cửa kính, dịu dàng hỏi mấy người đang đợi làm thủ tục:

“Cần làm thủ tục gì ạ?”

Những người chứng kiến màn biến hóa của cô ấy đều rùng mình.

Người phụ nữ này đổi mặt nhanh như vậy sao?

Thế nhưng, những người có mặt trong sảnh làm việc lại cảm thấy vô cùng hả hê. Một ông lão đến giải quyết công việc nói:

"Vẫn là cô gái trẻ này có ý thức cao! Tôi làm ở xưởng dược Thủ đô, sau này nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ đến tìm tôi. Ông già này chẳng có tài cán gì, nhưng con trai tôi là giám đốc xưởng dược Thủ đô."

Nụ cười trên mặt Mã Lệ càng tươi hơn:

"Ông nói quá rồi, đây chỉ là công việc của tôi thôi, sao dám làm phiền ông chứ!"

Ông lão nhất quyết nhét cho Mã Lệ một tấm danh thiếp. Sau khi Mã Lệ xử lý xong công việc, ông lão vừa ngân nga một bài hát nhỏ vừa rời đi. Mã Lệ liếc nhìn thông tin trên danh thiếp, bật cười rồi nhét nó vào ví.

Người suýt bị Mã Lệ "đập" cho nghẹt thở lúc trước, nhìn thấy thái độ này của cô ấy thì lập tức bất bình:

"Không phải cô ta nói đây là công việc của mình sao? Sao lại nhận danh thiếp của người ta? Trước mặt thì làm ra vẻ cao ngạo, giờ thì hết đóng kịch rồi?"

May

Mã Lệ đảo mắt:

"Với tiềm lực của Đông Chinh, tôi không cần phải làm bộ cao ngạo với bất kỳ ai, bởi vì bản chất tôi vốn cao ngạo. Xưởng dược Thủ đô rất tốt, nhưng chưa đủ để tôi phải tâng bốc. Còn có điều này chắc chị không hiểu, trong khi làm việc, tôi đang mở rộng các mối quan hệ, còn chị thì chỉ biết tạo thêm kẻ thù. Chị dựa vào đâu mà tự mãn ở đây? Tôi muốn kết giao với xưởng dược Thủ đô vì tôi có năng lực, còn chị muốn kết giao, liệu họ có thèm để mắt đến chị không?"

Mã Lệ đã sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên cảm thấy việc mắng người thật sảng khoái. Nỗi ấm ức tích tụ bao năm như được trút sạch, cô ấy thấy cả cơ thể mình nhẹ nhõm hơn nhiều.

Người bị Mã Lệ mắng tức đến phát điên. Lời cô ấy nói, từng câu đều như nhát d.a.o cắm thẳng vào tim, nhưng lại không tìm ra cách nào để phản bác. Thế giới này, cuối cùng vẫn là kẻ mạnh hơn nắm quyền lý lẽ.

Mã Lệ tiếp tục làm việc ở sảnh công vụ thêm nửa tháng. Ban ngày, nếu có công việc cần xử lý, cô ấy dốc toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân. Khi không có việc gì làm, cô ấy thu dọn đồ đạc và viết đơn xin nghỉ việc.

Sau khi đơn xin nghỉ hoàn thành, cô ấy chỉ trao đổi vài câu khách sáo với lãnh đạo đang giả vờ níu kéo, rồi trở về nhà an tâm chuẩn bị cho những dự định tiếp theo. Lúc này, đã là cuối tháng Tám.

Không chịu nổi việc Vệ Đại Nha thúc giục mỗi ngày, Vệ Thiêm Hỉ dẫn theo hai anh em Vệ Triều và Vệ Dương đến gặp Bạch Dương.

Sau chuyện năm xưa, Bạch Dương không tái hôn, cũng không mua nhà hay đầu tư gì, mà chỉ sống trong ký túc xá giáo viên do đại học Kinh Hoa sắp xếp. Khi thấy Vệ Thiêm Hỉ dẫn hai thiếu niên có diện mạo giống mình đến bảy, tám phần bước vào, Bạch Dương đang đeo tạp dề chuẩn bị nấu ăn liền sững sờ, lúng túng đứng ở cửa.

Ánh mắt anh ta liên tục dò xét hai anh em Vệ Triều và Vệ Dương, mà hai cậu cũng không ngừng quan sát lại anh ta.

Vệ Thiêm Hỉ nghĩ đến những chuyện mình đã làm với Bạch Dương năm xưa, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Điều khiến cô khó xử hơn cả là không biết nên gọi anh ta là gì.

Sau một hồi do dự, cô ngập ngừng lên tiếng:

"Thầy Bạch, thầy không định mời chúng tôi vào nhà ngồi sao?"

Bạch Dương hiện là giảng viên tại khoa Văn, đại học Kinh Hoa. Học thuật của anh ta rất xuất sắc, đã được phong hàm phó giáo sư. Với danh tiếng và uy tín trong giới văn học nước nhà, việc được phong giáo sư chỉ còn là vấn đề thời gian và kinh nghiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.