Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 66: Chương 66




Để tiếp đãi những người Đại Trụ mời đến giúp, bà cụ Vệ đích thân vào bếp, xào rau, hầm thịt. Bà cụ sai Đại Nha và Nhị Nha mang đồ ăn lên phòng khách, còn mình thì quanh quẩn trong bếp, lo lắng như con kiến bò trên chảo nóng.

"Nếu con bé vẫn không tỉnh, chắc phải lên bệnh viện ở Thủ Đô thật rồi. Chắc chắn bà Lộ Thần đã đoán sai." Bà cụ rối trí.

Trong lúc ấy, tiếng cười đùa của Đại Nha và Nhị Nha vang lên từ ngoài sân.

"Ồn ào cái gì? Có khách mà không biết giữ ý! Lớn rồi, để người ta nhìn vào cười chê không thấy nhục à?" Bà cụ nổi giận, mắng xối xả hai chị em.

Đại Nha cúi gằm mặt, cắn môi, đỏ bừng cả tai, rồi lủi vào bếp. Nhị Nha lại len lén mách, "Mẹ, chị vừa đưa mắt liếc anh lính mặc đồ rằn ri kia, ánh mắt dán chặt không rời. Nếu con không gọi, chắc chị còn đứng ngây ra đó!"

"Choang!" Tiếng bát vỡ vang lên trong bếp. Cùng lúc đó, từ phòng của Tứ Trụ, tiếng khóc ré lên.

Thiêm Hỉ không nhịn được nữa, nếu cứ để đói thêm, chắc cô bé chẳng còn sức để khóc.

Nếu là ngày thường, Vệ Đại Nha đừng nói đến làm vỡ bát, chỉ cần làm sứt mẻ một cái thôi cũng đủ để bà cụ Vệ túm lấy tai mà mắng cho một trận. Nhưng hôm nay, bà cụ Vệ lại không như vậy.

Lý do rất đơn giản: bà cụ đã nghe thấy tiếng khóc của bảo bối trong lòng mình. Làm gì còn tâm trí để mà trách mắng Vệ Đại Nha nữa?

Dù tiếng khóc của Vệ Thiêm Hỉ, nhưng với bà cụ, nó chẳng khác nào âm thanh dễ nghe nhất trên đời!

“Ôi trời, cháu ngoan của bà ơi, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi!”

Bà cụ Vệ quăng thẳng thứ trong tay lên bếp, rồi chân bước như bay chạy thẳng từ bếp đến phòng của Vệ Tứ Trụ.

Vệ Đại Nha thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát chết, nhanh nhẹn dọn sạch mảnh bát vỡ dưới đất, miệng lẩm bẩm: “Cảm ơn cháu gái cứu cô một mạng!”

Bà cụ Vệ lao thẳng vào phòng của Vệ Tứ Trụ, thấy Diêu Thúy Phân đang ôm Vệ Thiêm Hỉ khóc rấm rứt không thôi, liền vung bàn tay to như chiếc quạt lá quất vào lưng Diêu Thúy Phân:

“Khóc gì mà khóc, con khóc cái gì? Con bé đói như vậy, mau cho nó b.ú đi!”

Diêu Thúy Phân lúc này mới tỉnh ra, vội lau nước mắt. Nhìn quanh thấy trong phòng không có đàn ông, liền kéo áo lên cho con bú.

Nhìn thấy con gái mình mở mắt b.ú ngon lành, trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay của Diêu Thúy Phân cuối cùng cũng hạ xuống.

Nhưng đứa trẻ này rốt cuộc bị bệnh gì? Sao lại đột ngột khỏi như vậy? Diêu Thúy Phân nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Trong phòng khách, Vệ Đại Trụ đang tiếp đãi những người lính trong đội bộ đội, vừa chuyện trò vừa dùng bữa.

Hai người lính vẫn còn hơi ngượng ngùng, đến mức chỉ dám gắp những món ở gần mình. Vệ Đại Trụ phải khuyên bảo mấy lần, họ mới thoải mái hơn chút.

Một người nói: “Thủ trưởng Vệ, hôm nay chúng tôi đến hơi muộn, thật sự rất xin lỗi…”

Nghe vậy, Vệ Đại Trụ như trở thành một con người khác. Cái dáng vẻ nhút nhát, vụng về thường ngày trước mặt bà cụ Vệ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị mà người nhà họ Vệ chưa từng thấy. Anh ta nghiêm mặt nói:

“Đến trễ quả thật không phải chuyện nhỏ, nhưng hôm nay là việc riêng của tôi, tôi sẽ không truy cứu. Tuy nhiên, các cậu nên chuẩn bị sẵn một lý do để giải thích. Nếu lãnh đạo của các cậu hỏi, ít nhất các cậu còn có lời mà nói.”

May

Người lính kia vội đáp:

“Trên đường đi xảy ra một sự cố, chuyến xe khách từ huyện đến tỉnh đã lao xuống khe núi. Khi chúng tôi qua đó, đã giúp đỡ một tay. Đợi đội cứu hộ địa phương đến, chúng tôi mới rời đi, vì thế mới chậm trễ một chút.”

Vệ Đại Trụ khựng lại, sắc mặt căng thẳng:

“Cậu nói gì? Chuyến xe từ huyện đến tỉnh bị lật? Có phải chuyến xuất phát lúc chưa đến chín giờ rưỡi không?”

Hai người lính đồng loạt gật đầu:

“Đúng vậy, chính là chuyến đó. Thương vong rất nghiêm trọng. Xe chật kín người, e rằng số người sống sót không đến mười. Nhiều người được kéo ra khỏi xe thì đã không còn thở.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.