Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 73: Chương 73




Trần Quốc Đống vội giải thích:

"Thím, thím nghe cháu nói đã. Nhà cháu muốn cháu học lên nữa, còn bảo phải tìm một người có học thức để cưới. Nhưng cháu chỉ thích Nhị Nha thôi. Nếu nói ra, chắc chắn không được ủng hộ, còn có thể gây rắc rối cho Nhị Nha. Thế nên cháu muốn chờ, đợi cháu thi đỗ đại học, có khả năng nuôi được Nhị Nha rồi nói chuyện rõ ràng. Lúc đó, cha mẹ cháu không muốn đồng ý cũng phải đồng ý."

Trần Quốc Đống tự thấy kế hoạch của mình rất ổn, nhưng bà cụ Vệ thì không đồng tình.

Đối diện ánh mắt lo lắng của cậu ta, bà cụ hít một hơi sâu, hiếm khi kiềm chế được cơn giận:

May

"Quốc Đống, thím tạm tin những gì cháu nói là kế hoạch cho tương lai. Nhưng thím có một câu hỏi: Nếu cha mẹ cháu vẫn không đồng ý, cháu định thế nào? Để Nhị Nha cứ mãi không danh phận mà theo cháu à?"

"Quan hệ mẹ chồng - nàng dâu mà không tốt, cháu đứng giữa chịu khổ. Tâm tư của Nhị Nha tinh tế thế nào, thím là mẹ hiểu rõ. Nhìn cháu khổ, con bé chắc chắn còn đau lòng hơn. Vậy là cháu định để cả hai cùng khổ mãi à?"

Bà cụ bĩu môi:

"Với lại, thím không đồng tình với cái kiểu cháu định cãi lời cha mẹ rồi tự lo mọi thứ. Quốc Đống, cháu nghĩ cho kỹ đi. Nghĩ xong thì cho thím câu trả lời chắc chắn, trong nửa tháng thôi. Nếu nửa tháng không có tin gì, thím sẽ nhờ người tìm mối khác cho Nhị Nha."

"Dù nhà cháu điều kiện tốt thế nào, dù cháu thật lòng với Nhị Nha bao nhiêu, nếu cháu không làm thông tư tưởng của cha mẹ mình, thím cũng không đồng ý gả Nhị Nha cho cháu. Đại Nha, mang bọc đồ đi. Mẹ con mình vác về, vừa đi vừa nghỉ, trước khi trời tối vẫn về tới nhà được."

Vệ Đại Nha ngẩng đầu nhìn mặt trời treo cao trên bầu trời. Mới chỉ tầm này mà đã nắng gay gắt, vậy mà bà cụ Vệ đã quyết định phải về nhà trước khi trời tối. Cô ấy vẫn chưa ăn trưa, bụng đói đến mức lưng như dán vào bụng, sức đâu mà vác được gói hàng to thế này?

Ngoài ra, Vệ Đại Nha cũng cảm thấy khá thương cảm cho Trần Quốc Đống.

Trong suy nghĩ của cô ấy, một người đàn ông dám vì người mình yêu mà cãi lời gia đình, đối đầu với cha mẹ như Trần Quốc Đống, đúng là một người chồng lý tưởng. Là con gái, ai mà chẳng rung động trước một người như vậy.

Nhưng trong mắt bà cụ Vệ, một người đàn ông hành xử như thế là không có trách nhiệm, không thể dựa dẫm được. Ai lấy phải thì đúng là đầu óc không tỉnh táo. Hôm nay đã có thể bỏ rơi cha mẹ ruột của mình, sau này chuyện vứt bỏ vợ con cũng chẳng phải việc khó khăn.

Trần Quốc Đống không thể để bà cụ Vệ bỏ đi như vậy. Cậu ta cố giữ bà cụ lại, khăng khăng nói rằng dù chuyện giữa cậu ta và Vệ Nhị Nha có thành hay không, đã giúp người thì phải giúp đến cùng.

Bà cụ Vệ chỉ để lại một câu: “Không công không nhận lộc,” rồi giục Vệ Đại Nha vác gói hàng lên và rời đi như bay. Hai mẹ con mỗi người xách một đầu gói hàng, dù hơi mệt nhưng vẫn chịu đựng được. Nhờ vậy mà tốc độ đi bộ cũng không bị chậm lại.

Họ rảo bước nhanh hết sức, cuối cùng cũng về đến nhà ngay sau bữa trưa, cả hai thở không ra hơi.

Trên đường về, bà cụ Vệ đã mắng thầm vợ chồng Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư không biết bao nhiêu lần. Về đến nhà, bà cụ cầm lấy cái kéo lớn, cắt phăng phăng gói hàng như thể đang trút giận lên đôi vợ chồng kia.

Vừa cắt, bà cụ vừa làu bàu: “Nhà thằng cả rốt cuộc định làm gì? Gửi cái gói to thế này về, định làm tao kiệt sức mà c.h.ế.t à?”

Gói hàng bị tháo ra một cách thô bạo, bên trong lộ ra mấy gói nhỏ hơn rơi lăn lóc xuống đất.

Với khả năng nhận biết chữ hạn chế của mình, bà cụ chỉ nhìn mấy chữ trên đó mà đoán mò. Không biết rốt cuộc vợ chồng Vệ Đại Trụ viết gì, bà cụ đành gọi Vệ Nhị Nha vào đọc giúp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.