Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 74: Chương 74




Vệ Nhị Nha không hay biết chuyện bà cụ đã biết mình và Trần Quốc Đống đang hẹn hò. Như mọi khi, cô ấy bước vào một cách tự nhiên, nhìn qua các gói hàng rồi sắp xếp lại ngay ngắn thành một hàng.

“Mẹ, anh cả và chị dâu mua đồ cho nhà mình. Gói đầu tiên là của mẹ, ba gói tiếp theo là của ba anh trai, gói thứ tư là của con và chị, gói cuối cùng là của con bé Hỉ. Mẹ có muốn nhắn lại gì với anh cả chị dâu không?”

Bà cụ Vệ nhăn mặt, tặc lưỡi: “Nhắn đi, đây là tấm lòng của anh cả chị dâu chúng mày, mẹ không thể giấu diếm được.”

Nghe tin có đồ chia, hai nhà Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ đến rất nhanh. Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha nhanh tay tháo gói hàng, lôi ra mọi thứ bên trong, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui.

“Ôi, chị dâu cả chu đáo quá, còn gửi cho nhà con một tấm vải nữa chứ. Màu này làm cái áo cho Nhị Trụ thì đẹp, phần vải thừa còn đủ để may quần đùi cho hai đứa con nghịch như khỉ nhà con mặc mùa hè!” Lý Lan Tử phấn khởi nói.

Trương Xuân Nha cũng nở nụ cười lộ hai má lúm đồng tiền đặc trưng: “Chị dâu hai, chị dâu cả gửi cho nhà em cũng là vải, màu nhạt hơn một chút, em thấy hợp để may đồ mùa hè lắm.”

Diêu Thúy Phân vừa cho con b.ú xong cũng chạy tới. Chị tháo gói hàng, tưởng bên trong cũng là vải. Trong đầu đã sẵn kế hoạch dùng vải để may gì, nhưng khi mở ra lại thấy là một cuốn sách với tiêu đề: “Cẩm Nang Nuôi Dạy Con Cái Dành Cho Người Phụ Nữ Ưu Tú.”

“Vải đâu? Vải nhà con đâu? Sao nhà chị dâu hai và chị dâu ba đều có vải, mà đến lượt con thì lại là một cuốn sách? Anh cả chị dâu thiên vị quá…” Diêu Thúy Phân lẩm bẩm.

May

Bà cụ Vệ không biết chữ, phải để Vệ Nhị Nha đọc tên cuốn sách. Nghe xong, bà cụ lập tức trừng mắt, dạy dỗ Diêu Thúy Phân một trận: “Cần gì vải? Cần gì vải? Giờ con cần nhất là cái gì, trong lòng không tự biết à? Mẹ nói cho các con rõ, anh cả chị dâu gửi đồ là tấm lòng, không gửi thì cũng là lẽ thường. Đứa nào dám nói linh tinh, lần sau đừng mong nhận được gì, mẹ giữ hết!”

Diêu Thúy Phân cúi đầu im lặng. Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha vội vàng gật đầu lia lịa.

Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha cũng mở gói hàng của mình, bên trong là dây buộc tóc đỏ, hộp kem dưỡng da… Cả hai chị em vui đến mức cười không ngậm được miệng.

Cuối cùng, chỉ còn lại gói hàng của bà cụ Vệ và của Vệ Thiêm Hỉ chưa được mở.

Bà cụ Vệ nhìn thấy ánh mắt háo hức như muốn phát sáng của con trai và con dâu, không nỡ để họ chờ lâu hơn nữa, bèn chậm rãi tháo gói hàng của mình. Bên trong là một tấm vải màu xanh đen, kèm theo nhiều loại hạt khô và đồ ăn vặt.

Khi mở gói hàng của Vệ Thiêm Hỉ, màu sắc sặc sỡ của những tấm vải bên trong suýt làm chói mắt cả nhà.

Nổi bật nhất là một tấm vải hoa màu hồng nhạt vô cùng bắt mắt.

Dưới lớp vải hoa là tấm vải màu xanh nước biển, in hình những chú chim nhỏ, nhìn đến người lớn cũng phải mê mẩn.

Lớp dưới cùng là một tấm vải xanh bộ đội, chất liệu dày dặn, mềm mại, vừa nhìn đã biết là loại vải tốt lấy từ trong quân đội.

Bà cụ Vệ lục lọi gói hàng của vợ chồng Vệ Đại Trụ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một lá thư. Bà cụ nhìn lá thư, đối diện với những dòng chữ trên đó một lúc lâu rồi thở dài, đưa thư cho Vệ Nhị Nha: “Nhị Nha, con đọc cho mẹ nghe đi.”

Vệ Nhị Nha nhận thư, lướt qua một lượt, rồi bắt đầu đọc.

“Gửi mẹ yêu quý của chúng con…”

Bà cụ Vệ rùng mình khó chịu vì cách xưng hô ấy. “Con đọc cái gì đấy? Nhị Nha, đọc đàng hoàng, đừng đọc mấy câu làm mẹ nổi hết da gà!”

Vệ Nhị Nha cười bất lực: “Nhưng mà anh cả chị dâu viết thế này mà mẹ, muốn sến đến mức nào thì viết mức đó. Con đâu muốn đọc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.