Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 96: Chương 96




Bà cụ Vệ và Tôn Nhị Anh bàn bạc nhanh với nhau, quyết định làm mọi thứ đơn giản hết mức. Không có quan tài thì lấy chiếc hòm gỗ mà Vương Thiết Đản lúc còn sống nhờ thợ mộc làm thay thế. Nhà không đủ tiền dựng rạp, thì dán tạm hai tấm giấy bồi trắng lên tường làm lễ. Đám tang được làm sơ sài đến đau lòng.

Nhìn nấm mộ mới đắp tròn, ánh mắt bà cụ Vệ cuối cùng cũng lấy lại được chút thần sắc.

Đứng trước mộ bà cụ Vương, bà cụ Vệ nhặt một thanh củi to bằng cánh tay trẻ nhỏ từ dưới đất lên, vung thẳng vào vợ chồng Vương Đại Sơn.

"Đồ lười chảy thây! Mẹ các người lớn tuổi như vậy mà các người nỡ lòng nào để mẹ phải ra đồng làm việc? Nuôi lũ ăn không ngồi rồi như các người để làm gì?"

"Hôm nay, bà đây phải đánh gãy chân các người! Mẹ các người chiều các người, nhưng bà đây thì không!"

"Đồ vô phúc! Đó là mẹ các người! Các người dồn mẹ mình đến chết, sau này ai sẽ giúp đỡ các người nữa?"

Vương Thiết Đản, kẻ khiến bà cụ Vương mất mạng, là đứa trẻ được bà cụ Trương và Mã Chiêu Đệ chiều hư. Nó ngang ngược đến mức không ai cản nổi. Thấy bà cụ Vệ đang đánh cha mẹ mình, mắt nó đỏ ngầu, rồi hùng hổ lao về phía bà cụ.

May

Nhưng nó đã đánh giá sai sức chiến đấu của bà cụ Vệ.

Bà cụ Vệ thấy thằng nhãi con muốn lao vào mình, lập tức chuyển hướng cây gậy trong tay, quật thẳng vào người nó. Bà cụ nhắm vào những chỗ nhiều thịt, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đau thấu tận xương. Vài gậy xuống, Vương Thiết Đản đã nằm lăn ra đất, kêu la thảm thiết, chẳng còn sức phản kháng.

Vừa đánh, bà cụ Vệ vừa mắng:

"Đồ bất hiếu! Có phải cái đầu ngu si của mày đã húc c.h.ế.t bà nội mày không? Hôm nay, bà phải gõ mở cái đầu này ra xem bên trong là giòi bọ hay phân bẩn. Đó là bà nội của mày, bà nội ruột đấy!"

Vương Thiết Đản nằm đó, đau đớn rên rỉ. Mẹ Mã Chiêu Đệ không chịu được nữa, tiến lên can ngăn:

"Chị bên nhà thông gia ơi, trẻ con không hiểu chuyện, chị là dì cả, bỏ qua đi được không?"

"Không được!"

Bà cụ Vệ trừng mắt, một tay chống nạnh, tay kia chỉ gậy vào mặt mẹ Mã Chiêu Đệ:

"Nhà họ Mã dạy con gái kiểu gì vậy? Dạy ra loại ăn không ngồi rồi thế này à? Lấy chồng rồi mà không làm gì, bắt mẹ chồng hầu hạ. Nhà họ Mã sinh ra con gái, hay sinh ra bà nội thiên hạ hả? Trẻ con không biết gì, còn người lớn các người thì làm gì? Tránh ra! Nếu dám ngăn bà đây dạy dỗ lũ con bất hiếu nhà họ Vương, bà đây đánh luôn cả bà!"

Mẹ Mã Chiêu Đệ nhìn cây gậy chỉ thẳng vào mặt mình, sợ hãi lùi lại, cười gượng:

"Chị bên nhà thông gia, chị muốn dạy cháu mình thì chúng tôi làm gì dám cản. Chị cứ dạy, cứ đánh, đừng nương tay!"

Mã Chiêu Đệ ôm bụng, kêu lên tuyệt vọng:

"Mẹ ơi!!!"

Mẹ Mã Chiêu Đệ nhanh chóng nhận ra tình hình vượt quá khả năng xử lý của mình. Không chậm trễ, bà ta tìm cách thoái lui.

Trong mười dặm quanh đây, ai chẳng biết bà cụ Vệ nổi giận thì một người cũng có thể địch lại ngàn quân, mắng chửi thì người ta chỉ muốn đào hố chui xuống?

Không phải bà ta không muốn giúp con gái và cháu ngoại mình, mà là bà ta không còn lựa chọn nào khác.

Nghĩ như vậy, mẹ Mã Chiêu Đệ thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều.

Để tránh rước họa vào thân, mẹ của Mã Chiêu Đệ nhanh chóng dẫn con trai và con dâu rời đi. Mẹ chồng của Vương Phương, thấy bà cụ Vệ với dáng vẻ oai phong lẫm liệt, cũng vội vàng kiếm cớ dẫn cháu mình lẩn mất. Trước mộ phần giờ chỉ còn lại ba người con trai của bà cụ Vệ, Tôn Nhị Anh và ông cụ Diệp, cùng vợ chồng Vương Phương, vợ chồng Vương Đại Sơn và Vương Thiết Đản đang nằm trên đất, rên rỉ rằng tay mình bị gãy.

Ông cụ Diệp thấy bà cụ Vệ đã mệt, liền kín đáo ra hiệu cho Tôn Nhị Anh, bảo vợ mình cùng ba anh em nhà họ Vệ khuyên bà cụ Vệ bỏ gậy xuống.

Nhưng Tôn Nhị Anh dám làm điều đó sao?

Không.

Ba người con trai nhà họ Vệ càng không dám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.