Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 32:




Hắn chỉ có thể tạm giam nàng ta, chờ sau này xử lý.

 

Chính sách mới của hắn đang bị các thế gia lớn phản đối kịch liệt, vì xâm phạm lợi ích của họ.

 

Các đại thần trong triều ngoài mặt thì thuận theo, nhưng bên trong đều âm thầm chống đối.

 

Chính sách gặp vô vàn khó khăn.

 

Trước đây, phụ thân ta còn dẫn dắt một nhóm lão thần tiên phong mở đường, đối đầu với các thế gia.

 

Giờ đây, ông chỉ khoanh tay đứng ngoài xem kịch.

 

Chỉ đến lúc này, Tạ Trì mới nhận ra, không có ai đứng ra hỗ trợ, một mình hắn chẳng làm nên chuyện.

 

Ngay lúc này, phương Bắc lại xảy ra lũ lụt lớn, thiên tai nghiêm trọng.

 

Vì chính sách mới, hắn đã đắc tội không ít trọng thần bảo thủ, khiến việc cứu trợ thiếu người, thiếu tiền, thiếu lương thực.

 

Hết cách, hắn đành phải dùng đến ngân khố riêng của hoàng gia, nhưng lúc này mới phát hiện ra, ngân khố đã trống rỗng từ lâu.

 

Người mang danh hoàng hậu của hắn, tiêu tiền như nước, gom về vô số bảo vật quý hiếm rồi đập vỡ.

 

Tiền vốn từ các cửa hàng, ruộng đất của hoàng thất cũng bị rút cạn, liên tục thua lỗ, thu không đủ chi.

 

Tóm lại, tình trạng thảm không nỡ nhìn.

 

Tạ Trì cuối cùng bùng nổ.

 

Hắn bóp cổ Lệ Yên Nhiên, muốn bóp c.h.ế.t nàng ta ngay tại chỗ.

 

"Biết vậy thì ngày đó không nên cứu ngươi."

 

Một câu nhẹ bẫng.

 

Nhưng lại vô cùng tổn thương.

 

 

 

33 

 

Lệ Yên Nhiên lộ vẻ đau khổ, ánh mắt hướng về hắn, cuối cùng lại bị hắn thô bạo đẩy ra.

 

Tạ Trì vốn chẳng phải người độc ác, nếu không từ đầu đã chẳng thể lọt được mắt ta và phụ thân ta.

 

Lệ Yên Nhiên ngã quỵ xuống đất, khóc lóc thảm thiết, dáng vẻ xấu xí, đến mức chẳng màng giữ gìn chút dung mạo nào.

 

Tạ Trì quay người bước ra, một người trong lao, một người ngoài lao, cảnh tượng này lại khiến ta nhớ đến ngày ta đến thăm Tạ Tô Duẫn bị giam trong đại lao. Nhưng lần này, giữa hai người họ chẳng có chút hòa thuận nào.

 

Tạ Trì đã chán ngấy nữ nhân này, hờ hững buông một câu:

 

“Khóc đủ rồi thì mau cút ra. Vài hôm nữa ngươi phải tham gia lễ Xuân Tế.”

 

Hắn rời đi, bỏ lại Lệ Yên Nhiên thất thần ngồi tại chỗ, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống nền đất, không biết đang nghĩ gì.

 

Cuối cùng, Tạ Trì dựa vào chắp vá đủ đường cũng tạm giải quyết được tình thế cấp bách.

 

Nghe người dưới nói rằng từ sau hôm gặp ta trong cung, hắn chẳng có đêm nào yên giấc, mỗi tối trằn trọc trở mình.

 

Ta không để tâm lắm, cho đến hôm nay trở về phủ, thoáng thấy trong góc có một bóng người như u hồn đứng đó, chẳng biết đã đứng trước cửa bao lâu.

 

Khi thấy ta, hắn dường như muốn bước tới. Nhưng đám người đứng trước cửa đợi ta từ sớm đã lập tức ùa ra chào đón, khiến hắn phải khựng lại.

 

Tạ Trì khoác thường phục, đứng lệch sang một bên, ít ai chú ý tới.

 

Hóa ra, đó là vài bà mối nổi tiếng trong kinh thành, mang theo hạ nhân từ các phủ khác, còn cẩn thận chuẩn bị lễ gặp mặt, đến để ngỏ ý làm mai cho ta.

 

Từ khi ta về phủ Giang gia, người đến làm mối thay cho các công tử quý tộc không lúc nào dứt. 

 

Dù bị từ chối ngay từ cửa, họ vẫn kiên nhẫn chờ đợi, bám theo phụ mẫu ta mỗi lần họ về phủ.

 

Tạ Trì trước đây luôn tìm cách bắt bẻ ta, miệng thì nói không ưa ta, còn bảo sẽ chẳng ai thích loại tiểu thư khuê các cứng nhắc như ta.

 

Quả thật, từ nhỏ đến lớn, dù đã đến tuổi bàn chuyện hôn sự, cũng chẳng ai đến phủ ta làm mối, cũng chẳng ai biểu lộ sự yêu mến. 

 

Nhưng ai sáng mắt đều hiểu, tiên hoàng đã có ý chỉ định ta, phần lớn khả năng là ta phải nhập cung, chẳng ai dám tranh giành với hoàng gia.

 

Sau khi ta rời cung, các gia tộc danh giá trong kinh thành suýt giẫm nát ngưỡng cửa Giang phủ.

 

Thực ra, không có hắn, mọi người lại rất thích ta.

 

Tạ Trì trằn trọc nhiều ngày, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm đến gặp ta, lại chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt trắng bệch khó coi.

 

Có lẽ hắn muốn tiến lên, tỏ rõ thân phận để đuổi hết đám người kia đi. Nhưng chân chưa kịp bước, đã có người nhanh hơn hắn đứng vững bên cạnh ta.

 

Ngón tay thon dài trắng ngần, dưới ánh nắng ấm áp đùa giỡn mà ánh lên tia sáng, đang cầm một gói điểm tâm đưa đến trước mặt ta.

 

“A Thiền, vừa đi ngang Nam Nhai, ta mua cho nàng ít bánh phù dung nàng thích.”

 

Tạ Tô Duẫn xuất hiện thật đúng lúc, đứng bên cạnh ta, hơi nghiêng người chắn hẳn đám bà mối quá mức nhiệt tình kia, đồng thời cũng che đi ánh mắt u ám của Tạ Trì.

Đám bà mối nhìn nam nhân tuấn mỹ bất ngờ xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc:

 

“Vị công tử này là?”

 

Tạ Tô Duẫn từng tự xưng là “nam sủng” của ta, khi còn ở hoàng thành lúc nào cũng bám theo ta, việc trong ngoài đều tự mình lo liệu, từ pha trà nấu nướng đến lấy lòng cha mẹ và thân tộc của ta. 

 

Hắn thậm chí còn xúi đám hạ nhân gọi mình là “cô gia”… Nhưng với người ngoài, hắn chưa từng nhắc đến chuyện “nam sủng” này.

 

Lúc này đúng là cơ hội tốt để hắn công khai sự thân thiết, tuyên bố quyền sở hữu đối với ta, mặc kệ người khác đoán già đoán non, đè bẹp đối thủ cạnh tranh. Nhưng Tạ Tô Duẫn chưa từng làm vậy.

 

Hắn biết những lời đồn đoán sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ta, mà hắn đến đây là để giúp ta giải vây.

 

Hắn khẽ hắng giọng, định nói dối rằng mình là một biểu huynh hiếm khi lộ diện, nhưng ta đã đưa tay nhận lấy gói bánh phù dung kia, mỉm cười với hắn.

 

Tạ Tô Duẫn thoáng ngẩn người, liền không nói gì thêm.

 

Ta ôm gói bánh vẫn còn ấm áp, ra hiệu cho hộ vệ bên cạnh:

 

“Tiễn hết những người chắn đường ta ra ngoài đi.”

 

Ta và ai có quan hệ gì, cũng không cần thiết phải giải thích với những kẻ không liên quan.

 

Người đông tản đi, bóng dáng Tạ Trì đứng nguyên tại chỗ càng trở nên nổi bật. Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm thứ trong tay ta. 

 

Lúc nãy nó nằm trong một bàn tay xương ngón rõ ràng, giờ lại ở trong tay ta, mảnh mai thanh thoát. Thứ ấy dường như truyền đi một sự thân thiết mà người khác không cách nào chen vào.

 

Có lẽ cảm thấy gói bánh ấy chướng mắt, Tạ Trì hỏi ta:

 

“Nàng thích bánh phù dung?”

 

Một câu rõ ràng là thừa thãi, cố tình kiếm chuyện để nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.