Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 40:




Không chút chần chừ, hắn g.i.ế.c sạch những kẻ cản đường, đoạt lấy một con ngựa gần đó, kéo ta lên lưng ngựa và theo lối đã quan sát từ trước để phá vòng vây.

 

Chiến mã phi nước đại, không ngừng chạy, đến khi bỏ xa truy binh, hắn dừng lại ở một ngôi miếu đổ nát.

 

Hắn đỡ ta xuống, nhanh chóng nhóm lửa, giọng nói trầm thấp:

 

“A Thiền, phụ thân nàng hẳn sẽ đến tìm nàng sớm thôi. Ở đây rất an toàn, nàng không được rời đi hay để lộ tung tích. Ta phải quay lại xử lý mọi chuyện.”

 

Hắn tháo chiếc ngọc bội bên mình, đưa cho ta:

 

“Miếng ngọc này là lệnh bài ta đích thân khắc, có thể triệu tập ám vệ trung thành nhất và điều động toàn bộ tài sản của ta. Nếu ta không quay lại, hãy dùng nó đưa phụ thân nàng về phụ đô. Đó là nơi ta cắm rễ, không ai có thể ép nàng làm phi.”

 

Tạ Tô Duẫn thế lực mạnh nhất tại phụ đô, ngay cả thủ vệ nơi đó cũng là người của hắn. Khi xưa, thủ vệ từng nhiều lần bảo vệ ta khỏi những trò hạ nhục công khai của Tạ Trì, thực chất đều là ý của hắn từ trong bóng tối.

 

Nơi này quả thực rất an toàn. Hắn còn để lại một con d.a.o sắc cho ta phòng thân. Trước khi rời đi, hắn nhìn ta thật sâu, rồi lên ngựa quay lại.

 

Trong thoáng chốc, ta như thấy lại hình ảnh thiếu niên Tạ Tô Duẫn năm nào. Đêm ấy, trong một căn nhà hoang, khi bên ngoài thú dữ bao vây, hắn để lại cho ta vũ khí sắc bén nhất, một mình bước ra đối mặt với nguy hiểm.

 

Khi đó, mắt ta bị thương tạm thời mất đi ánh sáng, chỉ có thể chờ đợi trong lo âu và bất lực.

 

Vị đắng còn vương nơi đầu lưỡi khiến ta sực tỉnh. Không lẽ… đây là viên thuốc trong lá bùa bình an khi xưa?

 

Trần vương là kẻ nham hiểm, Tạ Tô Duẫn đoán được tên của hắn chắc chắn đã tẩm độc. Sợ ta bị thương trong hỗn chiến, ngâm mình trong nước lạnh lâu như vậy, hắn đã chủ động đưa cho ta thuốc giữ mạng trước.

 

Ta nhìn đống lửa trước mặt.

 

Nhưng thực ra, Tạ Tô Duẫn bảo vệ ta rất tốt. Đao kiếm, tên lửa đều bị hắn chắn lại, ta không hề bị một vết thương nào. Ngược lại, trên đường hắn đi, m.á.u nhỏ giọt thành vệt.

 

Tên ngốc này.

 

Ngốc, ngốc, ngốc, ngốc, ngốc, ngốc, ngốc!

 

Ta cúi mắt, ánh nhìn trầm xuống.

 

Tạ Tô Duẫn để lại tín hiệu. Khi phụ thân ta hối hả tìm đến, ta đã ngồi ngây người trước đống lửa một lúc lâu. Thấy ông, câu đầu tiên ta nói:

 

“Cha, chúng ta phải làm gì đó.”

 

“Thứ nhất, tìm một tên tử tù có dung mạo và thân hình tương tự Trần vương, công khai hành hình, làm lung lay sĩ khí quân đội của hắn. Trần vương trọng thương hôn mê không thể tự chứng minh, kế này sẽ có tác dụng.”

 

“Thứ hai, liên hệ với sủng thiếp của Ngụy vương để lấy bản đồ phòng thủ của hắn. Người đó từng là cung nữ của con, con có ơn với nàng, giờ là lúc dùng đến.”

 

“Thứ ba, triệu tập những cựu thần của đại bá, giả danh thảo khấu để làm rối loạn trận chiến.”

 

Giờ đây ta đã có thể nhìn rõ, không cần phải bất lực chờ đợi người khác bảo vệ.

 

Mẫu thân ta đau lòng, lấy chăn dày quấn ta lại. Phụ thân thì đưa cho ta bát nước gừng, vừa cảm thán với mẫu thân:

 

“Hiếm thấy nữ nhi của chúng ta nổi giận như vậy.”

 

Lão hồ ly cúi mắt, ánh nhìn sắc lạnh giống hệt ta:

 

"Kẻ nào dám làm phật ý nữ nhi nhà họ Giang, đều phải chết.”

 

40

 

Giang gia không chọn đứng ngoài quan sát, nhưng cũng không ầm ĩ công khai tham gia vào cuộc tranh đấu.

 

Âm mưu vây công hoàng đế của Trần Vương bị bại lộ, hắn rút quân thì bất ngờ bị "bắn chết" trên đường rút lui. Sĩ khí quân đội Trần vương sụt giảm, thất bại liên tiếp. Ngụy vương nhân cơ hội truy kích, nhưng lại bị mất bản đồ phòng thủ lãnh địa vào tay một thế lực không rõ nguồn gốc, khiến lãnh địa của hắn gần như bị càn quét sạch sẽ. Khiến Ngụy Vương rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

 

Quân thủ thành nhanh chóng phản ứng, giao chiến với quân của Ngụy Vương, hỗn loạn càng thêm chồng chất. Còn hoàng đế và hoàng hậu thì không rõ tung tích.

 

Các phe phái tự tiêu hao lẫn nhau, lực lượng đều bị suy yếu nghiêm trọng.

 

Đúng lúc này, thiên hạ xuất hiện dị tượng, "thư từ bụng cá" truyền đi khắp nơi, nói rằng một vị hoàng đế mới sắp xuất hiện.

 

Khi đó, Thái tôn năm xưa, Tạ Tô Duẫn, dẫn theo một đội quân thần bí không biết từ đâu xuất hiện, vượt mọi cửa ải, thu phục những quan văn võ tướng đã đầu hàng, dẹp tan cuộc nội loạn kéo dài suốt nhiều ngày. Các thân vương phản nghịch đều bị xử tử. Trần vương chịu hình phạt nặng nhất: ngũ mã phanh thây trước công chúng.

 

Hoàng đế và hoàng hậu mất tích được tìm thấy, bị giáng làm thường dân, suốt đời bị giam lỏng tại một ngôi nhà cũ kỹ đổ nát.

 

Tạ Tô Duẫn, Thái tôn của tiền triều, lấy lại danh dự cho phụ thân và tổ tiên mình, rửa sạch những vu khống năm xưa. Sau đó, dưới sự thỉnh cầu của bá quan văn võ, hắn đăng cơ làm tân hoàng đế.

 

Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, phong Giang tiểu thư làm hoàng hậu. Thiên hạ đồng lòng chúc mừng.

 

Trong khi đó, ở ngôi nhà cũ kỹ, không khí lạnh lẽo, thê lương bao phủ.

 

Hôm ấy, khi Trần vương hạ lệnh b.ắ.n tên, Tạ Trì không kịp né tránh, bị trúng một mũi tên độc vào vai. Vết thương bị hoại tử, phải cắt thịt lấy m.á.u để giữ mạng, nhưng vết sẹo vẫn mãi hằn sâu.

 

Tựa như vết thương mà ta từng cứu hắn thoát khỏi khi bị ám sát năm xưa, vượt qua thời gian, cuối cùng lại trở về trên vai hắn.

 

Có lẽ độc chưa được loại bỏ hoàn toàn, mỗi khi trời lạnh, vết thương trên vai đau nhức thấu xương.

 

Lệ Yên Nhiên bị nhốt ở một gian nhà khác, cả hai ở chung một nơi, nhưng gần như không nhìn mặt nhau. Từ cảnh tượng hắn hết mực vì nàng mà bất chấp đúng sai để giam lỏng ta, đến tình trạng hiện tại, đúng là đáng chua xót.

 

Trong trận đại hỏa biến loạn đó, Lệ Yên Nhiên suýt bị thiêu chết. Da thịt nàng bị bỏng nặng, khuôn mặt, cổ, mu bàn tay đều biến dạng đáng sợ. Dung nhan kiều diễm từng khiến nàng tự hào đã hoàn toàn tan biến. Ngay khi vừa ngồi lên ghế hoàng hậu chưa lâu, nàng đã bị phế truất cùng hoàng đế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.