Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 9:




12

 

Vân Châu mở chiếc hộp chứa xác con rắn độc ra cho tăng nhân của chùa xem. Việc cho người xuất gia nhìn thấy cảnh tượng m.á.u me thế này quả thực không hay, nàng ta cười gượng gạo, cố làm dịu bầu không khí.

 

Trong số các tăng nhân của chùa Vi Sơn, có người chuyên trách y thuật. Họ xử lý vết rắn cắn có kinh nghiệm hơn cả các ngự y đi theo đoàn, nên ta lập tức tìm đến họ.

 

Một vị tăng nhân chỉ cần liếc nhìn con rắn trong hộp, đã đoán ra loại độc và gật đầu với ta, rồi quay đi bốc thuốc. Những người bị thương được các tăng nhân khác sơ cứu tạm thời.

 

Ta cúi xuống, chạm nhẹ vào Tô Duẫn, người đã ngất đi từ lâu. Đôi mắt hắn nhắm chặt, yên tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy, trong dáng vẻ đó, hắn mang khí chất thanh cao như một công tử nho nhã.

 

Ta hỏi vị cao tăng vừa trở lại với bọc thuốc trong tay:

 

"Liệu có cứu được không?"

 

Ông ta gật đầu dứt khoát:

 

"Loại rắn này chúng ta đã gặp nhiều. Trong chùa có tiểu tăng từng bị cắn và đều được cứu sống. Chỉ là vị thí chủ này cơ thể có nhiều vết thương cũ, hồi phục sẽ chậm hơn chút."

 

Vị tăng nhân chỉ về phía Tô Duẫn, nói thêm.

 

Ta gật đầu, ra hiệu rằng mình đã hiểu.

 

Cao tăng muốn mang phần thân còn lại của con rắn đi chôn, nói rằng đó là một con rắn mẹ đang bảo vệ con, nên tính tình mới hung dữ như vậy.

 

Ta đồng ý, tiện miệng bảo:

 

"Để tiểu tăng đi chôn. Đây cũng là một cách rèn luyện tâm tính. Đầu con rắn chúng ta đã vứt đi vì lo nguy hiểm. Để bày tỏ sự xin lỗi, ta sẽ bảo Vân Châu dẫn người bắt một con chuột lớn làm lễ vật chôn cùng."

 

Vân Châu trợn to mắt, giọng như than thở:

 

"Nương nương, nếu muốn đuổi bọn thần đi thì có cần lý do như vậy không?"

 

Nàng gần như rên rỉ khi dẫn người rời đi.

 

Ta mỉm cười nhìn nàng, sau đó quay sang hỏi vị cao tăng:

 

"Những vết thương cũ mà ngài nhắc tới là gì?"

 

"Chủ yếu là vết thương do đao kiếm, cũng có những vết do vật sắc nhọn gây ra."

 

Ta đã mơ hồ đoán được. Một nhạc công bình thường sao có thể mang đầy mình vết thương do đao kiếm như vậy? Thân phận của hắn rõ ràng không đơn giản như những gì ta đã điều tra được.

 

Nhưng điều đó không ảnh hưởng nhiều đến ta. Sau khi an bài những người bị thương ổn thỏa, ta cầm theo một củ nhân sâm ngàn năm, đích thân đến cảm tạ vị cao tăng vào ngày hôm sau.

 

Cao tăng không có mặt, trụ trì đang tiếp hoàng đế.

 

Chắc chắn là Tạ Trì đến xin lỗi vì những phiền toái mà hắn và Lệ Yên Nhiên đã gây ra, phá hỏng lịch trình nghiêm ngặt của các đời hoàng đế trong buổi lễ tế tổ.

 

Ta vừa định rút lui, thì ánh mắt của vị trụ trì thoáng liếc về phía ta, khẽ giơ tay ra hiệu rằng không cần phải rời đi, chỉ cần đợi bên cạnh.

 

Hiểu ý, ta đứng lại, không muốn gây thêm phiền phức. Có lẽ họ chỉ đang ôn lại chuyện cũ.

 

Trụ trì của chùa Vi Sơn là hoàng thúc ruột của Tạ Trì, từng là Lễ Thân Vương. Hai mươi năm trước, ông cãi vã với Tiên hoàng, từ bỏ mọi vinh hoa, trở về phụ đô, xuống tóc làm tăng. Tiên hoàng đã nhiều lần gửi lời xin lỗi, nhưng không thể nào thuyết phục ông quay lại.

 

Nhưng cuộc trò chuyện giữa họ nhanh chóng chuyển về Tạ Trì và những chuyện hắn gây ra trên núi.

 

Trụ trì trầm giọng nói:

 

"Ta đoán hoàng thượng muốn phế hậu."

 

Tạ Trì im lặng, không phủ nhận.

 

Trụ trì tiếp lời:

 

"Hoàng hậu nhập cung từ năm 13 tuổi, hiện nay chỉ vừa đến tuổi hai chín, nhưng đã quản lý trong ngoài hậu cung gọn gàng, không hề để xảy ra sơ suất. Tài năng, xuất thân, danh tiếng, phẩm hạnh… tất cả đều phù hợp với vị trí mẫu nghi thiên hạ. Đây cũng là lý do vì sao Tiên hoàng trước khi băng hà, đã cố ý tìm người xem mệnh và khẳng định rằng nàng mang mệnh phượng hoàng.”

 

"Nhưng nàng không phải vì mang mệnh phượng hoàng mà được làm Hoàng hậu. Chính bởi nàng là người thích hợp nhất với vị trí này, nên mới được xem như có mệnh phượng hoàng.”

 

"Các phi tần khác có thể làm quý phi, nhưng không thể làm Hoàng hậu. Hoàng thượng còn trẻ, lên ngôi dễ dàng hơn Tiên hoàng, nên không hiểu được sự quý giá của một Hoàng hậu như thế. Nếu đổi người, chưa chắc đã quản lý được hậu cung, chưa chắc đã đồng cam cộng khổ khi hoàng thượng gặp nguy, mà có thể còn gây rối loạn, kéo người xuống vũng bùn."

 

"Đủ rồi, hoàng thúc." Tạ Trì mất kiên nhẫn, giọng đầy vẻ phiền chán.

 

Trụ trì thở dài, nói thêm:

 

"Người không thích Hoàng hậu, chỉ vì nàng là người do Tiên hoàng và Thái hậu chọn. Người ghét lây từ họ sang nàng. Nhưng điều này không công bằng với nàng. Nàng không làm sai điều gì cả.”

 

"Hoàng thượng, hỷ nộ ái ố phải xuất phát từ lòng mình, đừng để cảm xúc nhất thời che mờ lý trí. Ngàn vàng dễ kiếm, chân tình khó tìm. Hãy trân trọng người trước mắt, đừng để đến khi mất đi mới hối tiếc."

 

"…"

 

Tạ Trì chỉ cảm thấy ông nói quá nhiều, khiến hắn càng thêm phiền lòng.

 

"Hoàng thúc, ta sẽ không hối hận. Cáo từ."

 

Trụ trì nhìn theo bóng hắn rời đi, không nói thêm. Cuối cùng, ông chỉ chỉnh lại lời xưng hô:

 

"Hoàng thượng, bần tăng pháp hiệu là Diệu Ngôn."

 

Đã không còn là Lễ Thân Vương của kinh thành xa hoa kia nữa, ông không muốn nghe người khác gọi mình là hoàng thúc.

 

13

 

Ta từng nghe phụ thân kể, năm xưa Lễ Thân Vương là một mỹ nam tử nổi danh ở kinh thành, lại có thân phận cao quý, được rất nhiều thiếu nữ ngưỡng mộ. Nhưng ông ta lại lạnh nhạt với nữ sắc, khí chất thanh cao, đến mức người đời ví như "đóa hoa trên đỉnh núi".

 

Thế nhưng, cuối cùng ông lại vì một nữ tử mà quyết liệt cãi vã với Tiên hoàng – ca ca của mình – rồi rời kinh thành, đi xa ngàn dặm để xuống tóc làm tăng.

 

Trong câu chuyện ấy, có bao nhiêu nuối tiếc kiểu "ngàn vàng dễ kiếm, chân tình khó tìm, được mà mất, hối hận khôn nguôi", chỉ e bản thân ông là người hiểu rõ nhất.

 

Có lẽ vì thế mà giờ đây, ông mới cố gắng dùng lời lẽ chân thành khuyên nhủ Tạ Trì.

 

Nhưng rõ ràng, Tạ Trì không nghĩ rằng mình sẽ lặp lại sai lầm đó.

 

Ta hiểu vì sao Tạ Trì dần ghét bỏ và bài xích ta. Trong lòng, ta rõ hơn ai hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.