Chương 169: Gặp Tông chủ
Hôm nay quảng trường Dị Tông giống như đại điển đều chật kín lấy người. Nếu như đại điển chỉ là đại lễ phục vụ một số người, hiện tại vòng tuyển đệ tử tham dự thi đấu cùng Thất Cực Bát Môn mới thật sự ngày trọng đại của không biết bao nhiêu thế hệ đệ tử, thành tựu của bọn hắn, tương lai của bọn hắn liền quyết định tại sàn đấu này.
Đời người có mấy cái trăm năm, bọn hắn có mấy dịp được tranh tài cùng thiên kiêu khắp Tu Chân giới?
Cho nên không có người không khát vọng một này, và hôm nay mỗi một người đứng đây, không chỉ là lửa nóng trong người, đó là sự sục sôi muốn thể hiện mình, muốn vì Dị Tông xông ra công lao lớn nhất.
Giờ phút này trên đài cao, Tông chủ không có tham dự, bốn Đại trưởng lão đồng chủ trì vòng tuyển tông môn, trong đó Đại trưởng lão Lân Viện Hồ Chính Phương đứng lên tuyên cáo:
"Hôm nay liền là ngày đại hệ trọng của Dị Tông, vừa là tông môn làm ra công bằng giữa tất cả đệ tử, chấp sự, hộ pháp... cũng là một cơ hội để tông môn đánh giá nỗ lực của các ngươi, đồng dạng cũng chọn ra những người đủ bản lĩnh đại diện tông ta tranh tài cùng Thất Cực Bát Môn.
Nên nhớ cơ hội chỉ có một lần, người vượt lên liền có cơ hội đi hướng Đại Tạo Hoá tại Thí Luyện Tháp, người rớt lại tất nhiên không tránh khỏi bị người khác kéo dài khoảng cách càng lớn."
Hồ Chính Phương ngưng một chút để đệ tử bên dưới điều chỉnh lại bình tĩnh, sau đó mới tiếp tục nói:
"Để Dị Tông có thể tiến sâu nhất tại Thí Luyện Tháp, Tông chủ quyết định mở ra ba ngày Linh Trì đối với bốn trăm ba mươi đệ tử đoạt danh ngạch đại diện Dị Tông tham gia thi đấu tại Thất Cực Bát Môn, đồng thời ban thưởng mười vạn điểm cống hiến để từng người có thể trao đổi lấy đồ vật mình cần trước khi xuất phát.
Còn có, tại thời điểm tranh tài với Thất Cực Bát Môn, bất kể đệ tử bài danh trước bốn ngàn ban thưởng trăm ba mươi vạn điểm cống hiến, trước hai ngàn ban thưởng năm mươi vạn điểm cống hiến, đi vào Thí Luyện Tháp ban thưởng một trăm vạn điểm cống hiến."
Lời của Hồ Chính Phương để toàn trường nổ tung, thậm chí có người đã nghĩ đến mình nên làm gì với một trăm vạn điểm cống hiến.
"Hiện tại vòng tuyển bắt đầu."
Bên dưới đài cao, Ba Lạc Na Trát thật xác định Tây Đường Dân không có tới, hắn có chút tiếc nuối, dù sao Thí Luyện Tháp là một cái cơ duyên ngàn năm có một, nhưng hắn biết Tây Đường Dân có lựa chọn của riêng mình.
Tại ánh mắt của Ba Lạc Na Trát quét tới một điểm, hắn liền thấy Trần Khánh Ngân cũng mang theo một vẻ đang tìm người, xen lẫn trong đó là khuôn mặt phức tạp, có thất thần, có mong đợi, cũng có một chút chán ghét.
"Hắc hắc, cái tên này đúng là biết g·iết người."
...
Tây Đường Dân bỏ ra trọn vẹn mười ngày để suy nghĩ lấy căn nguyên tồn tại của Bản Mệnh Xích Ti là tại chỗ nào, hắn cũng không có đáp án.
Đem Nhị Mệnh thu hồi, hắn đi ra nơi ở của mình, đứng nhìn mặt trời lặn.
Nơi ở của hắn thuộc về một ngọn núi nhỏ, tại mặt trời muốn hạ xuống đỉnh núi, tâm tình hắn đồng dạng là nặng trĩu.
Có lẽ hắn quá tham vọng trong sở hữu lấy năng lực hủ bại, xuyên suốt trong đó cũng không ngoài mục đích muốn đem Đại Quy Thuật tu luyện, nhưng khoảng cách giữa thực tại cùng mong muốn quá xa, mà kết quả luôn kéo con người ta trở về với thực tại nhất.
Hắn sai sao?
Hắn không sai. Suy cho cùng mọi truy cầu đều là chính đáng, chỉ có người chỉ biết giấu mình trong cái kén an toàn mới không rõ mình truy cầu vì cái gì, vô định.
Hắn là đang truy cầu cái gì?
Bỗng, có một thân ảnh vô thanh vô tức đứng bên cạnh hắn, cũng đưa mắt nhìn về mặt trời lặn.
Tây Đường Dân kh·iếp sợ tỉnh táo lại, khẽ khom người:
"Bái kiến Tông chủ."
Trần Viêm cảm khái nói ra:
"Không nghĩ ngươi cũng là người xa xăm."
Tây Đường Dân lập tức thu hồi tâm tình, sẽ không vô cớ mà Tông chủ Dị Tông đến nơi này, càng cùng hắn nói nhảm. Có thể trong lời của Tông chủ 'xa xăm' là một dạng có mối bận tâm trong lòng mà chưa thể giải hoặc, hắn cũng không dám để cho đối phương giải hoặc cái gì.
Theo hắn thấy, Tông chủ tự mình đến gặp hắn chỉ có thể là liên quan đến chuyện của Trần Khánh Ngân, cũng không loại trừ là đến thăm dò một chiêu định trụ Trần Khánh Ngân kia, hắn nhất định phải cẩn thận.
Tây Đường Dân mở miệng:
"Không biết Tông chủ đến gặp ta có chuyện gì?"
Trần Viêm khoác tay chặn lại:
"Không cần phải cảnh giác, ngươi còn cảnh giác, chứng tỏ vẫn chưa sẵn sàng làm một thành viên của Dị Tông."
Tây Đường Dân biết Tông chủ Dị Tông đang nắm thế chủ động, càng có biểu hiện đẩy hắn vào tình thế buộc phải trả lời, nhưng cũng không có cách nào khác phải trả lời:
"Tây Đường Dân không dám. Ta đã gia nhập Dị Tông, mặc dù có chút thất lạc khi không được chọn vào Tứ Viện, nhưng hết thảy ta đã là người Dị Tông."
Nói thế nào hắn cũng không thể phủ nhận việc này, có thể Dị Tông không nhìn trúng năng lực của hắn, nhưng ít nhất Dị Tông cho hắn một cái danh, cũng là một chỗ tránh đi đầu gió, không còn tình cảnh phải trốn tránh sự truy bắt của các thế lực Thất Cực Bát Môn khác.
Đó cũng là chưa xét lên lợi ích, cho dù điểm cống hiến của một tên chấp sự rất thấp, nhưng đây là do chính hắn không muốn bại lộ ra quá nhiều thực lực để gia tăng điểm cống hiến, chứ không hẳn là nằm ở chỗ hắn khó bề trao đổi tới đồ vật tại Dị Các.
Nhất là khi hiện trạng hắn còn giải quyết chưa xong vấn đề mấu chốt của Bản Mệnh Xích Ti, tâm tư theo đó cũng khó tính lên chuyện khác.
Trần Viêm cười, lập tức đẩy chuyện:
"Ta làm Tông chủ, ngươi thuộc về một thành viên của Dị Tông, nếu như ta ra lệnh, ngươi có sẵn sàng nhận lệnh?"
Tây Đường Dân thầm than, thường thì một chiêu không cho người khác có cơ hội từ chối này là hắn áp lên người khác, hết lần này đến lần khác lần này Tông chủ lại áp dụng đến hắn, cũng định hắn không tránh được.
"Mời Tông chủ nói."
Trần Viêm không vội việc này, bình thản nói:
"Ai cũng có bí mật của mình, Dị Tông tôn trọng chuyện đó. Ngươi đừng nghĩ ta đến đây vì Trần nha đầu, hết thảy ta đều vì Dị Tông.
Như ngươi có thể đứng ở vị trí của ta, nó không đơn thuần là trị vì, mà là duy trì.
Duy trì lại không thể thiếu hộ trì, cho nên Dị Tông cần những người tại thời điểm mấu chốt có thể đứng ra bảo hộ Dị Tông."
Trị vì liền có thể tước đoạt hết thảy về tay để có thể dễ dàng khống chế, duy trì lại là một dạng đem Dị Tông tồn lưu xuống, dù sao hắn cũng không thể mãi ở Tu Chân giới, rất cần những lớp đệ tử có thể hộ trì Dị Tông.
Tây Đường Dân biết rõ Tông chủ đang ám chỉ chuyện bộc phát, nhưng cũng không thể vì chuyện hắn chiếm tiện nghi Trần Khánh Ngân mà xem hắn trở thành lợi hại a?
Tây Đường Dân trầm ngâm, Trần Viêm tiếp tục mở lời:
"Có chuyện này ta muốn cùng ngươi nói rõ ràng, tránh về sau một mực ngó chừng người Dị Tông.
Không phải Tứ Viện không nhận ngươi, mà bọn hắn tự thấy mình không dạy dỗ được ngươi, chính như ta cũng khó chỉ dạy được ngươi cái gì."
Tây Đường Dân biến sắc, tại đại điển hắn cũng không lộ ra bất cứ sơ hở nào, làm sao cao tầng Dị Tông có thể đánh giá cao hắn như vậy? Ngẫm lại chỉ có một chuyện chính là tại Cấm Linh Vực hắn chỉ đưa cho Kiêu Y máu Kỳ Lân, về phần Song Giác Kỳ Lân bị hắn chém rụng về sau cao tầng Dị Tông biết được, từ đó đem hắn làm lợi hại?
Hắn chỉ có thể hỏi lại:
"Tông chủ, vì cái gì nói như vậy?"
Hắn thật sự muốn biết vấn đề tại chỗ nào, nếu không về sau hắn cũng không biết mình c·hết như thế nào.
Trần Viêm lại nói:
"Như ta đã nói ngay từ đầu, mỗi người đều có bí mật của mình mà không muốn cho người khác biết. Ngươi có thể tại Dị Tông làm cho người khác xem thường mình, đó cũng là một loại tự vệ nên có.
Còn bí mật kia, ta cũng không muốn điểm lên, cho dù là bức màn mỏng, một khi nó bị xuyên phá qua, chỉ sợ không chỉ người Dị Tông, mà cả Tu Chân giới cũng liền sẽ biết."
Tây Đường Dân ngưng một nhịp lại hít một hơi sâu, lập tức nói:
"Tông chủ, ngươi cần ta làm chuyện gì?"