Chương 181: Đạo Vận
Mạc Đỉnh Chân vừa bước qua lối vào Thí Luyện Tháp, một đạo truyền tống ngay tức khắc chuyển di hắn rời đi.
Chiếu theo truyền đạt lại của Tông chủ, mỗi một người đi vào Thí Luyện Tháp sẽ bị truyền tống đi mỗi địa phương khác nhau, và lấy không gian của từng tầng trong Thí Luyện Tháp vô cùng rộng lớn, có khả năng trong thời gian một năm hắn liền khó gặp được người khác.
Căn cứ kinh nghiệm của các đời trước để lại, không gian trong Thí Luyện Tháp là không thể mô phỏng lại, cho nên rất nhiều thế hệ đệ tử Thất Cực Bát Môn đi vào cũng không thể thiết lập lên chính xác Lục Đồ, chỉ có thể dựa vào tự thân mỗi người tìm kiếm lấy cơ duyên.
Chính như thông đạo tiến lên tầng không gian cao hơn hoặc thông đạo rời đi Thí Luyện Tháp cũng phải do mỗi người tìm đến, thế mới nói bề ngoài bảy năm tại Thí Luyện Tháp liền rất dài, nhưng hơn phân nửa thời gian trong đó là phải đi tìm thông đạo.
Mà không tìm được thông đạo đi tầng không gian cao hơn còn tốt, nếu là không tìm thấy thông đạo đi ra Thí Luyện Tháp, sau thời gian bảy năm liền sẽ bị Thí Luyện Tháp giảo sát không còn.
Mạc Đỉnh Chân đem chuyện thông đạo để qua một bên, lại tính toán lên thời gian, nếu không sai biệt hẳn là Cửu Huyết San đã m·ất m·ạng.
Đừng quên hắn là một Mạc Thiên Cổ Trường Tồn như thế nào. Cửu Huyết San muốn g·iết hắn, cũng đừng trách tại sao nàng không có cơ hội tái sinh như Cửu Quận Cách.
Cửu Quận Cách hay người Huyết Vũ Môn muốn g·iết hắn, cũng đừng để hắn gặp tại Thí Luyện Tháp, nếu không Huyết Vũ Môn nhất định sẽ thiếu đi rất nhiều tinh anh.
Mạc Đỉnh Chân đưa mắt nhìn hoàn cảnh Thí Luyện Tháp vừa mới truyền tống hắn đến nơi này, đây liền là một cái hoang nguyên.
Hoang nguyên không có tán cây, hết thảy bằng mắt thường có thể nhìn thấy tình cảnh nơi này là một thảm cỏ kéo dài đến tận chân trời, như Mạc Đỉnh Chân thả ra toàn bộ sơ niệm, cũng không thể quét đến điểm cuối của hoang nguyên này ở đâu.
Hắn thật sự lấy làm lạ, không phải nói trong Thí Luyện Tháp đều là cơ duyên kinh người, tuỳ tiện bước ra một bước cũng có thể gặp tới các loại thiên tài bảo địa, tiên dược, khoáng vật nhiều vô số, làm sao hắn chỉ bắt gặp hoang nguyên kéo dài vô tận?
Càng có chỗ không hiểu là tại thời điểm đứng bên ngoài Thí Luyện Tháp đều rõ ràng cảm nhận lấy một loại khí tức khai thiên lan tràn, tại trong hoang nguyên này ngay cả linh khí cũng vô cùng mỏng manh, nói gì đến khí tức khai thiên?
Đem sơ niệm dò xét một hồi cũng không ra kết quả, Mạc Đỉnh Chân dùng thời gian một ngày gấp độn, y nguyên vẫn là hoang nguyên kéo dài đến hoang nguyên.
Hắn dừng lại gấp độn, lại gọi ra Nhị Mệnh.
Liền sau đó, hắn để Nhị Mệnh độn ngược hướng với mình, càng là để Lão Quỷ cùng Ô đi theo Nhị Mệnh, cũng không quên dặn dò:
"Lão Quỷ, bất kể đồ vật gì cảm thấy có giá trị liền gom tới."
"Ô, nếu là phát hiện khí tức khai thiên hoặc là địa phương linh khí nồng đậm liền nuốt tới."
So với ai có thể trong Thí Luyện Tháp có thể thuận lợi hành động, Mạc Đỉnh Chân mới chân chính là người chiếm ưu thế.
Hắn có Nhị Mệnh, càng có thể mang lên Lão Quỷ, U cùng Ô, không nói có thể thuận lợi tìm kiếm cơ duyên, đó còn là rút ngắn thời gian đi tìm thông đạo.
Đó là chưa kể thời điểm tham gia tranh tài đoạt danh ngạch đi Thí Luyện Tháp, hắn đã tìm ra biện pháp dung nhập vào thể nội Nhị Mệnh, cái này đồng nghĩa với việc hắn tại chỗ nào cũng có thể thu hồi Nhị Mệnh, mà Nhị Mệnh tại chỗ nào hắn cũng có thể ngay tức khắc chạy tới, đó mới là thứ đáng sợ nhất của hắn.
Nhị Mệnh đi, Mạc Đỉnh Chân bỏ ra ba tháng để gấp độn cũng không làm sao rời khỏi hoang nguyên này, lấy kiến thức của hắn về trận pháp, cái này đều không phải Huyễn Hoặc Trận làm nên.
Lấy tốc độ gấp độn của hắn trong ba tháng, nếu là ở bên ngoài liền có thể độn qua cả một cái địa vực, hoang nguyên này cũng quá rộng lớn?
Còn tốt là Nhị Mệnh độn ngược hướng với hắn hiện tại đã đi ra khỏi hoang nguyên, cũng đang bắt đầu tìm kiếm đồ tốt.
Hắn suy nghĩ một chút, cũng không có lựa chọn tới chỗ của Nhị Mệnh để thoát ra khỏi hoang nguyên mà tiếp tục độn.
Nửa tháng sau, Mạc Đỉnh Chân đứng trước một toà núi đá dựng lên giữa hoang nguyên, tràng cảnh giống như là lênh đênh giữa biển cả gặp phải một hòn đảo, nói thế nào cũng không thể không dừng lại để bình ổn tâm tình một hai.
Có điều Mạc Đỉnh Chân không có thời gian đi bình ổn tâm tình, hắn là thấy trên toà núi đá lõm xuống một dấu in hình bàn tay, mặc dù không thể đánh giá lên toà núi đá này vững chắc bao nhiêu, hắn lại có thể khẳng định người đánh ra dấu tay này cực kỳ cường đại, ngay cả đường vân trên bàn tay cũng in rõ lên bề mặt lõm, thậm chí mang theo một loại vận vị trong đó.
Một chưởng này lợi hại bao nhiêu?
Mạc Đỉnh Chân dùng sơ niệm rơi trên dấu tay, càng là đem dị khí thẩm thấu đi vào nội tại toà núi đá, hắn vậy mà bị tràng cảnh bên trong doạ sợ.
Hắn liền thấy tràng cảnh toàn bộ Thiên Địa sụp đổ, có thể toà núi đá này vẫn có thể sừng sững giữa hư không, mà cái dấu tay kia không phải là đánh tới toà núi đá, mà là muốn luyện hoá nó.
Quá đáng sợ, cùng vượt ra khỏi hết thảy có thể nhận thức được.
Là người nào đánh sụp cả Thiên Địa chỉ để luyện hoá một toà núi đá?
Hắn càng không rõ làm sao toà núi đá này rơi trong Thí Luyện Tháp?
Nhưng có một điều hắn có thể phần nào lý giải đến, hoang nguyên này chỉ có đồng cỏ, cũng không có bất cứ thiên tài bảo địa nào khác, lấy cấp bậc của toà núi đá đúng là không có đồ vật nào có thể sinh trưởng được bên cạnh nó.
Nhưng vì cái gì hoang nguyên vô cùng vô tận, khác biệt duy nhất cũng chỉ là toà núi đá này, hay chăng đây là cơ duyên của hắn?
"U, ngươi đem toà núi đá này nuốt."
U gật đầu lại há ra cái miệng, nhưng toà núi đá cứ như vậy không có nửa điểm xê dịch, đây còn là lần đầu tiên hắn thấy U không thể nuốt lấy một vật, chứng tỏ năng lực của U vẫn là có giới hạn.
Mạc Đỉnh Chân thử dùng bàn tay của mình đặt lên toà núi đá, lại đem chân khí Thái Cực thẩm thấu đi vào, để hắn càng kh·iếp sợ là thông qua chân khí Thái Cực hắn vậy mà có thể cảm nhận toà núi đá có hết thảy một trăm linh tám Đạo Vận Cấm Chế, cho dù bất kỳ ai muốn luyện hoá nó đều phải phá giải tất cả Đạo Vận Cấm Chế này.
Hắn biết Đạo Vận là một tầng thứ đã có thể đụng chạm đến căn nguyên thuộc tính cùng bản chất tạo dựng Thiên Địa, mà chiếu theo Tông chủ Dị Tông nói qua về Đạo Quán của tu sĩ Uẩn Thần, cái này nói rõ chỉ có tu sĩ Uẩn Thần trở lên mới có thể luyện hoá Đạo Vận Cấm Chế này.
Chính như tu sĩ Huyền Bí cũng không thể đi vào Thí Luyện Tháp, nói chi tu sĩ Uẩn Thần đến nơi này luyện hoá toà núi đá? Thí Luyện Tháp mở ra không biết bao nhiêu lần, toà núi đá vẫn một mực dựng lên giữa hoang nguyên đã nói rõ không ai có thể mang nó đi.
Không đúng.
Mạc Đỉnh Chân có chút lạnh cả sống lưng, sẽ không vô cớ mà Tông chủ Dị Tông nói với hắn chuyện Đạo Quán của tu sĩ Uẩn Thần, lại nghĩ đến chuyện hắn dùng không gian Thái Cực đinh trụ Trần Khánh Ngân, không lẽ Tông chủ Dị Tông nghi ngờ hắn có năng lực của tu sĩ Uẩn Thần?
Sau một khắc cân nhắc trong đó, Mạc Đỉnh Chân có thể xác định Tông chủ Dị Tông không có ý xấu, cái này hẳn là muốn gián tiếp nhắc cho hắn tuyệt đối không thể tuỳ tiện xuất sử năng lực của Uẩn Thần, một khi xuất sử ra năng lực của Uẩn Thần, đó cũng nhất định chém g·iết được đối thủ.