Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 28:




Khương Nghi Xuyên nhìn ba quân cờ đen trong tay nàng, im lặng không nói gì nữa. Đúng như lời nàng nói, hắn an tĩnh lại, bắt đầu chơi cờ với một thái độ nghiêm túc đến bất ngờ.

Sau đó, Tống Ấu Quân nhận ra, thà để hắn vừa nói chuyện vừa chơi cờ còn hơn. Bởi khi Khương Nghi Xuyên tập trung, ván cờ kết thúc rất nhanh. Từ đầu đến cuối, trong tay nàng chỉ còn ba quân cờ, mà hắn đã hoàn toàn kín lối, không để lại bất kỳ cơ hội nào.

Tống Ấu Quân lặng lẽ trả lại các quân đen cho hắn, đồng thời hỏi:

"Ngươi nói Nhiếp Sách và những người kia thực sự đã thành tâm hối lỗi?”

Khương Nghi Xuyên thu dọn cờ, gật đầu đáp: "Đúng vậy. Họ đã đồng ý sẽ trực tiếp xin lỗi Tống Lục. Nếu sau buổi đấu giá công chúa không vội rời đi, hãy chờ thêm một lát.”

Tống Ấu Quân vốn có ý định như vậy, lại nghĩ cũng nên nhân cơ hội này để Tống Ngôn Ninh xin lỗi Khương Nghi Xuyên.

Cuối cùng thì những oán hận trước đây cũng bắt đầu được hóa giải từng chút một. Tuy nhiên, nàng hiểu rõ rằng loại hòa giải này rất mong manh, bất cẩn một chút sẽ khiến mọi thứ trở lại như cũ.

Nàng mỉm cười gật đầu: "Được thôi. Khi xong, các ngươi cứ đến tìm ta.”

Khi tất cả quân cờ đã được dọn gọn vào hộp, Khương Nghi Xuyên đứng lên nói: "Nếu vậy, ta xin cáo lui trước.”

Tống Ấu Quân vốn định giữ hắn lại chơi thêm một ván, nhưng biết rằng hắn đã hoàn thành mục đích của mình, không có lý do gì để ở lại.

Nàng đành gật đầu đồng ý, đứng dậy tiễn hắn ra cửa, vừa lúc thấy hạ nhân mang hai khay điểm tâm đến.

Sau khi tiễn người đi, nàng quay trở lại, gọi Tống Ngôn Ninh:

"Tống Lục, vào đây ăn điểm tâm.”

Tống Ngôn Ninh từ ngoài bước vào, ngó quanh thấy bàn trống trơn, đầy vẻ ngơ ngác: "Hoàng tỷ, nhưng trên bàn đâu có điểm tâm?”

Tống Ấu Quân ngồi xuống, vẫy tay ra hiệu cho y: "Đừng vội, chờ một chút sẽ mang lên. Ngươi ở ngoài rung chuông lâu như vậy, cuối cùng có giành được món gì chưa?”

Tống Ngôn Ninh ngồi xuống bên cạnh nàng, cười đắc ý: "Không giành được gì, nhưng ta đã nâng giá mấy món Nhiếp Sách muốn mua lên vài lần!”

Tống Ấu Quân rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm rồi nói:

"Ngươi có biết tại sao ta bảo ngươi làm vậy không?”

Tống Ngôn Ninh ban đầu định buột miệng đáp, nhưng rồi ngừng lại, suy nghĩ một hồi lâu vẫn không tìm ra câu trả lời, cuối cùng đành lắc đầu.

Nếu là trước đây, y sẽ dễ dàng nói rằng, tất nhiên là do hoàng tỷ không ưa những người kia, nên cố tình làm khó họ. Nhưng lúc này, ngay cả một người đơn giản như Tống Ngôn Ninh cũng nhận ra rằng, hoàng tỷ của y đã không còn giống như trước.

Tống Ấu Quân cười nhạt, giải thích: "Trước đây không nói với ngươi, nhưng mấy ngày trước, khối bạch ngọc mà ngươi mua ở tiệm ngọc thạch thật ra là kế hoạch chung của Tống Tu Xa và Nhiếp Sách. Bọn họ cố ý thao túng cảm xúc của ngươi, khiến ngươi tại buổi tiệc hôm đó lỡ lời mạo phạm Khương Nghi Xuyên.”

Tống Ngôn Ninh kinh ngạc, trên mặt đầy vẻ không hiểu: “Vì sao lại như vậy? Rõ ràng là ta tự mình mua miếng bạch ngọc mà.”

“Lão nhị hiểu rất rõ ngươi, biết cách dẫn dắt hành vi của ngươi. Ngươi chẳng phải là sau khi biết đó là ngọc bội của Khương Nghi Xuyên mới động tâm muốn mua sao?” Tống Ấu Quân thấy y chưa hiểu, liền giải thích từng chút một.

“Lại nói, khi ta và Khương Nghi Xuyên gặp nạn trên đỉnh núi, hắn đã cứu mạng ta. Vì vậy, bên ngoài bắt đầu đồn rằng mối quan hệ giữa chúng ta đã hòa hoãn. Nhưng cũng có không ít kẻ không muốn điều này xảy ra.”

“Nhưng tại sao họ lại làm vậy?” Tống Ngôn Ninh hoàn toàn không hiểu, chẳng rõ hoàng tỷ và Khương Nghi Xuyên trở mặt thì có lợi ích gì cho những người kia.

“Mỗi người đều có mục đích riêng. Khương Nghi Xuyên từ năm bảy tuổi đã bị đưa đến Nam Lung, đến nay đã mười năm. Ta và hắn vốn không có thâm thù đại hận, nhưng vẫn có thể trở mặt suốt ngần ấy năm. Trong đó chắc chắn có không ít kẻ đứng sau giật dây, châm dầu vào lửa." Tống Ấu Quân nói.

Tống Ngôn Ninh như bừng tỉnh: “Vậy nên hoàng tỷ không muốn bị thao túng, mới quyết định cải thiện quan hệ với Khương Nghi Xuyên, đúng không?”

Tống Ấu Quân không ngờ y lại hiểu theo cách đó, nhưng nghĩ kỹ thì cũng không phải không ổn. Dẫu sao, nàng cũng không thể nói thẳng với Tống Ngôn Ninh rằng Khương Nghi Xuyên chính là nam chính của thế giới này, đối đầu với hắn chỉ dẫn đến kết cục bi thảm. Nếu không muốn đầu mình bị treo trên cổng thành, thì tốt nhất nên duy trì quan hệ hòa hoãn với hắn. Những điều đó, Tống Ngôn Ninh chắc chắn sẽ không tin.

Trong nguyên tác, các thành viên hoàng thất của Nam Lung được miêu tả một cách cực kỳ phiến diện: hoàng đế ngu ngốc và bất tài, chỉ biết áp bức bách tính, để mặc tham quan thao túng triều chính; hoàng hậu tính tình dịu dàng nhưng lại quá nuông chiều con cái, khiến trưởng công chúa trở thành kẻ ngang ngược, vô pháp vô thiên, gây ra vô số tội ác.

Trong dân gian, những lời oán than về hoàng tộc Tống thị đã sớm lan tràn. Khi quân đội Bắc Chiêu xâm lấn, nhiều nơi ở Nam Lung đã có thổ phỉ và quân phiến loạn nổi dậy, cộng thêm việc triều đình hỗn loạn, phe phái tranh đấu gay gắt. Tất cả những điều này đã dẫn đến sự sụp đổ nhanh chóng của một đế quốc hùng mạnh.

Khi Khương Nghi Xuyên dẫn binh phá cửa chính hoàng cung, hắn chỉ đích thân xử lý trưởng công chúa, còn lại không để lại lời giải thích nào. Dẫu sao, kết cục cuối cùng của tất cả thành viên hoàng thất cũng chỉ là những cái xác bị treo trên tường thành, dưới lá cờ lớn của Bắc Chiêu phấp phới bay.

Tống Ấu Quân nhớ rõ, việc treo đầu người trên tường cao không phải là chủ ý của Khương Nghi Xuyên. Thực tế, hắn từng sai người gỡ xuống, nhưng lúc ấy quân đội Kỳ Nguyệt vẫn đang trong trạng thái hợp tác với họ, mà tướng quân Kỳ Nguyệt lại kiên quyết muốn giữ lại.

Nàng nhìn Tống Ngôn Ninh, khẽ xoa đầu y: "Chỉ cần nghe lời hoàng tỷ là được, biết chưa?”

Tống Ngôn Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

“Chuyện gì cũng phải nghe hoàng tỷ." Nàng nhắc lại với vẻ kiên nhẫn.

Vốn luôn vâng lời hoàng tỷ từ trước đến giờ, Tống Ngôn Ninh không suy nghĩ nhiều, chỉ tay vào bức tranh minh họa thanh kiếm "Tựa Khói” trong quyển sách, hỏi: "Hoàng tỷ, chúng ta sẽ mua thanh kiếm này để tặng Khương Nghi Xuyên sao?”

Tống Ấu Quân mỉm cười: "Phải tặng hắn, nhưng không cần mua. Ngươi cứ ngoan ngoãn ngồi đây chờ đi.”

Biểu hiện tự tin của nàng khiến Tống Ngôn Ninh dù hoài nghi cũng đành ngồi im, không dám hỏi thêm.

Bên ngoài tiếng chuông đấu giá vang lên không ngớt, trong phòng, hai tỷ đệ vừa ăn điểm tâm vừa trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.

Thanh kiếm "Tựa Khói” cuối cùng cũng được đem ra đấu giá, thu hút đông đảo người tranh giành. Giá cả leo thang nhanh chóng, vượt xa dự toán của Nhiếp Sách và Tiêu Hoài, nhưng họ vẫn cố gắng chốt giá để giành được thanh kiếm.

Nhiếp Sách lau nước mắt, than thở: "Xong rồi, nửa năm tới ta không được uống rượu ở tửu lầu nữa.”

Tiêu Hoài, vốn không thiếu tiền, an ủi bằng cách vỗ vai: "Không sao, ca ca sẽ mời ngươi uống.”

Thực tế, Tiêu Hoài chính là người chủ mưu khiến giá đấu của thanh kiếm này bị đẩy lên cao. Y tự gánh phần lớn chi phí, phần còn lại chia đều cho Nhiếp Sách và Kỳ Vân. Dẫu vậy, hai người cũng phải bỏ ra gần hết số bạc tích lũy của một năm.

Khi kiếm đã nằm trong tay, nhóm bốn người lập tức đến gặp Tống Ấu Quân. Tiết Quân mở cửa, mời họ vào trong.

Vào đến nơi, họ thấy Tống Ấu Quân và Tống Ngôn Ninh đang ngồi dựa vai nhau. Trên bàn đã chuẩn bị sẵn bốn chén trà nóng.

Tống Ngôn Ninh trước đây luôn bày ra vẻ hung dữ khi gặp họ, nhưng giờ đây, sau khi bị hoàng tỷ dạy dỗ, y không dám làm càn nữa. Tuy nhiên, bộ dạng y khi mặc váy, tóc dài cột gọn, còn cài trâm ngọc khiến ai nhìn cũng thấy đáng yêu.

Tống Ấu Quân ngồi đối diện, mỉm cười đầy tự tin, làm cho bầu không khí vốn dự kiến sẽ ngượng ngùng lại trở nên hòa nhã hơn.

 

Nàng mở lời trước: "Chờ các ngươi đã lâu.”

Khương Nghi Xuyên ngồi xuống, những người còn lại cũng theo thứ tự tìm chỗ. Tống Tễ nhìn Tống Ngôn Ninh, cười hỏi: "Tống Lục, ngươi ra ngoài mà ăn mặc như thế này à?”

Tống Ngôn Ninh chớp chớp mắt, trả lời thản nhiên: "Như vậy thuận tiện hơn.”

Tống Tễ bật cười, nhưng vẫn nhắc nhở: "Nhưng ngàn vạn lần đừng để ai phát hiện thân phận của ngươi. Nếu để tin đồn đến tai phụ hoàng, chắc chắn ngươi sẽ bị phạt nặng.”

Tống Ngôn Ninh không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu rồi nhìn sang Tống Ấu Quân, ánh mắt đầy dò hỏi, không biết hoàng tỷ muốn làm gì.

Nhìn nhóm người đã đông đủ, Tống Ấu Quân quay sang họ. Nhiếp Sách, với đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên đã khóc vì tiếc số bạc vừa mất. Trong khi đó, thiếu niên da ngăm đi khập khiễng, chính là kẻ vừa bị Khương Nghi Xuyên "giáo huấn" không lâu.

Nàng mở lời: "Hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện thoải mái một chút. Chuyện lần trước ta và Khương Nghi Xuyên đều đã rõ, các ngươi đã cùng nhau lập kế hoạch. Đêm đó ta đã nói rằng món nợ này nhất định sẽ tính. Nhưng Khương Nghi Xuyên bảo rằng các ngươi thành tâm hối lỗi, vậy hôm nay ta sẽ cho các ngươi một cơ hội sửa sai."

Lời vừa dứt, căn phòng chìm vào yên lặng trong giây lát. Khương Nghi Xuyên chỉ lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Hoài, không chút cảm xúc.

Tiêu Hoài lập tức đặt thanh kiếm vừa mua được lên bàn. Vỏ kiếm được chế tác tinh xảo, hoa văn sắc nét, màu đen trầm đầy khí chất mạnh mẽ.

“Đây là thanh kiếm 'Tựa Khói’ mà chúng ta đã bỏ ra số tiền lớn để đấu giá. Nghe nói lục điện hạ yêu thích kiếm, nên chúng ta xin tặng thanh kiếm này cho lục điện hạ." Tiêu Hoài nghiêm túc nói, nụ cười biến mất, giọng đầy chân thành. “Lần trước, do nhất thời nông nổi mà ta đã gây ra đại họa, liên lụy đến lục điện hạ. Mong người đừng để tâm.”

Nhiếp Sách cũng lên tiếng:

“Thành thật xin lỗi, lục điện hạ.”

Tống Ngôn Ninh nhìn thấy họ nghiêm túc như vậy, thoáng chốc không biết phản ứng ra sao. Từ trước đến nay, y chỉ quen đối đầu với bọn họ, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày ngồi cùng bàn để nói những lời thế này.

Y bối rối, ngượng ngùng đáp:

“Cũng không có gì… Là ta… Là ta đã làm sai rất nhiều, ta cũng xin lỗi Khương Nghi Xuyên.”

Dứt lời, nước mắt y bất ngờ rơi lã chã: “Ta thật sự không phải người tốt…”

Mọi người trong phòng đều sững sờ trước cảnh tượng này.

Tống Ấu Quân thật không muốn nhìn thêm, thầm nghĩ rằng Tống Ngôn Ninh chắc chắn là một hài tử sinh ra từ nước. Y khóc nước mắt tuôn thành chuỗi, khiến nàng phải bất đắc dĩ dùng khăn gấm che mắt y lại: “Đừng khóc nữa, nói hết lời đi đã.”

Tống Ngôn Ninh vừa lau nước mắt vừa nức nở: “Ta thề từ nay sẽ không tái phạm.”

Y đẩy thanh kiếm về phía trước, nhìn Khương Nghi Xuyên: “Thanh kiếm này, ta muốn tặng ngươi.”

Khương Nghi Xuyên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra chút cảm xúc nào. Hắn chỉ nhìn Tống Ngôn Ninh, người đang khóc nức nở trước mặt mình, bằng ánh mắt trầm mặc.

Tống Ngôn Ninh nói tiếp, giọng nghẹn ngào: “Thật lòng xin lỗi vì mọi chuyện trong quá khứ.”

Tống Ấu Quân không rõ Tống Ngôn Ninh thường nghĩ gì trong đầu, nhưng ngay lúc này, nàng cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của y. Chỉ như vậy đã đủ.

Nàng nâng chén trà trước mặt:

“Ta, Tống Ấu Quân, chịu trách nhiệm với từng lời đã nói đêm đó. Dù trước đây là vô ý hay cố tình gây khó dễ, tất cả coi như kết thúc ở đây.”

Nói xong, nàng uống cạn chén trà, sau đó nhìn thẳng vào Khương Nghi Xuyên.

Mọi người trên bàn đều không lên tiếng. Tống Tễ nhìn Tống Ấu Quân, Tiêu Hoài nhìn ly trà, Nhiếp Sách dán mắt vào Khương Nghi Xuyên, còn Tống Ngôn Ninh vẫn đang lau nước mắt.

Không khí trầm mặc kéo dài cho đến khi Khương Nghi Xuyên cầm lấy chén trà và uống cạn.

Chén trà này gọi là "giảng hòa."

Ngay sau đó, Tiêu Hoài và Nhiếp Sách cũng lần lượt uống hết trà. Tống Ấu Quân vui mừng, gần như không giấu được nụ cười, nhẹ giọng bảo Tống Ngôn Ninh cũng uống trà.

 

Hành động này đánh dấu sự kết thúc của cuộc đối đầu kéo dài mười năm giữa trưởng công chúa và Khương Nghi Xuyên. Không phải sự tha thứ, cũng không phải xóa sạch ân oán, chỉ đơn giản là chấm dứt mọi tranh đấu.

Sau khi Khương Nghi Xuyên và đoàn người rời đi, căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng. Tống Ấu Quân đứng dậy vươn vai, thở dài:

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”

Tống Ngôn Ninh ngây ngốc hỏi:

“Hoàng tỷ, họ có thật sự tha thứ cho chúng ta không?”

Tống Ấu Quân trầm ngâm một lát, sau đó thở dài: “Những người phạm sai lầm như chúng ta, điều quan trọng chưa bao giờ là sự tha thứ của người bị tổn thương.”

“Vậy là gì?”

Nàng đáp: “Là sự bù đắp dành cho họ.”

Mười năm là quãng thời gian quá dài, đủ để xảy ra vô số chuyện.

Thực ra, Tống Ấu Quân cũng từng nghĩ rằng nếu Khương Nghi Xuyên không uống chén trà đó, nàng sẽ đơn phương tuyên bố hòa giải và cố gắng làm lại từ đầu. Nhưng hắn đã uống, và đó là một kết quả tốt hơn những gì nàng mong đợi.

Mang theo sự mãn nguyện, Tống Ấu Quân dẫn Tống Ngôn Ninh hồi cung. Đêm đó, nàng có một giấc ngủ thật sâu và yên bình, lần đầu tiên kể từ khi xuyên vào thế giới này.

Nhưng sáng hôm sau, nàng bị đánh thức bởi cung nhân, gương mặt đầy vẻ buồn ngủ khi bị ép phải mặc y phục và trang điểm.

Bởi vì lễ Tế Thiên, vốn bị trì hoãn vài ngày, cuối cùng cũng bắt đầu.

Lễ Tế Thiên là sự kiện lớn nhất của Nam Lung quốc, kéo dài từ đầu tháng chín đến cuối tháng mười. Đây không chỉ là một nghi thức tế lễ, mà còn là một lễ hội quy mô lớn, nơi mọi người khắp nơi đổ về kinh thành để tham gia và chứng kiến cảnh tượng huy hoàng.

Ban đầu, Tống Ấu Quân nghĩ rằng lễ Tế Thiên này không có gì đặc biệt, giống như một cuộc tụ hội lớn. Nhưng sau đó nàng nhận ra, chính những can thiệp của mình vào cốt truyện đã dẫn đến nhiều biến đổi ngầm.

Ban đầu nàng không để ý, nhưng khi những thích khách với kỹ năng đáng gờm xuất hiện, cầm d.a.o sắc bén tàn sát thị vệ, ép mọi người vào rừng núi, nàng mới hiểu rằng mình đã quá lơ là.

Rất nhiều sự việc không nên xảy ra đang lặng lẽ diễn ra.

Thậm chí, vì sự chủ quan của nàng, suýt chút nữa Tống Ngôn Ninh đã mất mạng.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.